Lạc Thiên Duệ mím môi im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng Sử Quảng Hiên khiến cậu ta phải rụt người lại, né tránh cái nhìn ấy.
Sử Quảng Hiên giật mình, sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng. Cậu cười gượng: “Hai anh đang tìm cái gì vậy?”
“Mắt kính với xi măng. Biết chỗ nào có không?” Dương Thụ nói rõ mục đích chuyến đi lần này. Những thứ khác có tìm được hay không cũng không sao, cùng lắm mấy hôm nữa quay lại tìm tiếp.
“Biết chứ, biết mà.” Sử Quảng Hiên cười toe toét. “Đi theo em.”
Tình cảnh này, cho dù không biết, cậu cũng phải giả vờ biết.
Đi mãi trên phố, Dương Thụ bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai. Đường càng đi càng lạ. Anh nghi ngờ Sử Quảng Hiên đang cố ý dẫn bọn họ vào bẫy. Dù vậy, sau khi cân nhắc chênh lệch sức mạnh giữa họ, Dương Thụ bình tĩnh lại. Nhưng anh vẫn giữ cảnh giác, đâu phải kẻ ngốc mà không đề phòng.
Lạc Thiên Duệ từ đầu đến cuối chẳng thèm nói với Sử Quảng Hiên một câu, mặc cậu ta hỏi thế nào cũng không đáp. Điều này khiến Dương Thụ hơi thắc mắc. Rõ ràng Lạc Thiên Duệ không phải kiểu người lạnh lùng, nhưng thái độ này... nhìn lại Sử Quảng Hiên, anh chợt hiểu ra. Hắn không phải người thân của họ, nên Lạc Thiên Duệ chẳng có lý do gì phải quan tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play