Đây là lần đầu tiên Dương Thụ chứng kiến tình huống như vậy. Cậu chăm chú nhìn mực nước dần dần hạ xuống, rồi lại hướng mắt về Lạc Thiên Duệ. Làn da vốn xám trắng của hắn giờ đây dần dần trở nên bóng bẩy, ít nhất nhìn đã giống như một người bình thường.
“Trắng lên rồi…” Dương Thụ nhớ rõ lúc mới thấy thì làn da hắn còn có màu tiểu mạch, giờ lại giống như một khối bạch ngọc cực phẩm.
Dương Thụ chọc vào ngực Lạc Thiên Duệ, cảm giác mềm mại, nhịp tim thì vẫn khá thong thả. Hắn không phải là người chuyên nghiệp, không thể chắc chắn được là bình thường hay không bình thường.
Lạc Thiên Duệ nhìn Dương Thụ với vẻ mặt nghi hoặc, trong khi tay cậu lại đang chọc vào ngực mình, có phần chết lặng.
“Có cảm giác gì không?” Dương Thụ nâng cằm Lạc Thiên Duệ lên, tăng thêm lực để tiếp tục chọc.
Lạc Thiên Duệ suy nghĩ một lát rồi nói: “Cẩn thận phân biệt thì có.” Hắn không nói là vì để cảm nhận thì cần phải tập trung rất cao độ.
Ngoài trời càng lúc càng lạnh. Ban ngày, Dương Thụ đã dựng một cái lều tranh cho bạch mã, bên trong có đặt không ít cỏ khô, đối với một con biến dị thú mà nói thì đã đủ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT