Điều đó cũng đúng, bọn họ ở quân khu tam mà cứ như vậy thì không có hy vọng nào với Lạc Thiên Duệ, chắc chắn sẽ có nhiều người thương vong. Vậy sao không cho họ một phương tiện để rời đi? So với việc bị mắng, vẫn giữ được mạng sống quan trọng hơn nhiều.
Ra khỏi thành phố, con đường phía trước gió bão cuốn đi, bụi bay mù mịt.
Mặt trời từ từ nghiêng về phía tây, chiếc xe này chạy nhanh hơn chiếc lúc họ đến, cũng vững vàng hơn nhiều.
Ánh nắng chiếu kéo dài bóng xe, Dương Thụ bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
“Cô……”
Hắn quay đầu lại, thấy gã ăn xin ôm bụng, vẻ mặt có chút bất an.
“Đói bụng à?” Dương Thụ vừa ăn no vào buổi trưa, hiện giờ cũng không thấy đói lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT