Khi vừa đến trước căn lều tranh cũ kĩ ở góc xa nhất, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn sơ, thậm chí không có nổi cái ghế tựa. Lý tư lệnh ngồi xuống và thẳng thừng nói: “Các cậu là Dương Thụ và Thiên Duệ đúng không?”
Dương Thụ chớp chớp mắt, giả vờ như không hiểu. Lạc Thiên Duệ thì vẫn giữ im lặng.
Lý tư lệnh thở dài: “Thiên Duệ, lúc cậu còn bé tí, tôi đã tận mắt thấy cậu lớn lên, coi cậu như nửa đứa con. Cái dáng người này, tôi quen quá rồi. Còn giọng nói của cậu, dù có chỉnh sửa thế nào thì vẫn không khác đi là mấy. Tôi chưa đến mức già lú lẫn đâu.”
Nghe đến đây, Dương Thụ biết không thể giấu được nữa. Nhất là sau khi Lý tư lệnh nói câu “nửa đứa con,” hắn cảm thấy lừa dối thêm cũng vô nghĩa. 
“Ừm, là bọn tôi.” Dương Thụ không hiểu sao Lý tư lệnh chỉ nhìn qua dáng người đã nhận ra Lạc Thiên Duệ. Người khác nhìn vào có khi còn không dám chắc, nhưng Lý tư lệnh lại dám khẳng định. Họ đã từng đến nhà cũ của Cố Thần, nhưng chẳng ai ở đó nhận ra Thiên Duệ. Thật là châm biếm.
Lý tư lệnh nhìn họ một lúc rồi hỏi: “Những năm qua, hai đứa sống có ổn không?”
Dương Thụ không biết nên trả lời thế nào. Với họ, thời gian trôi qua chỉ mới vài ngày, chẳng có gì gọi là “mấy năm.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play