Không biết tình hình ra sao, Dương Thụ không dám vội vàng ra ngoài, mãi đến hai ngày sau mới cùng Lạc Thiên Duệ bước ra. Vừa mới ra, chưa kịp nói một câu nào, hắn đã ngã thẳng xuống đất. Nếu không nhờ Lạc Thiên Duệ nhanh tay ôm hắn lại, có lẽ Dương Thụ đã ngã nhào thành bánh thịt.
Khi ổn định trên mặt đất, Dương Thụ mới nhận ra điều đó. Hắn vỗ vỗ vào ngực mình, nói: “Suýt nữa lạnh chết.”
“Có ta ở đây, sẽ không đâu,” Lạc Thiên Duệ cười nhìn hắn.
“May là có ngươi,” Dương Thụ cảm thấy không có gì sai khi bạn đời mình mạnh mẽ hơn mình. Hắn chỉ cần cố gắng theo kịp là được.
Khi đã lấy lại được cảm giác, Dương Thụ cảm thán một lúc rồi bắt đầu quan sát xung quanh. Sau khi nhìn kỹ, hắn chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: hoang vắng.
Những ngôi nhà bỏ hoang nằm rải rác khắp nơi, đất cát vàng phủ đầy, không giống như có một ai ở đây.
“Chúng ta đến nơi nào vậy?” Dương Thụ không khỏi hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play