"Ta thật sự có bệnh mà, cậu tin tôi đi…"
Dương Thụ cười lạnh lùng: "Chẳng lẽ bị bệnh đầu óc?"
Người kia hối hận đến tái xanh, thầm nghĩ thà được mấy người bệnh khác dìu đi còn hơn, dù sao có thuốc thì cũng chưa chết ngay. Bây giờ lại không tìm được tin tức, còn bị bắt giữ, bả vai thì lại thêm chấn thương. Rõ ràng không ai thèm trị thương cho hắn, không có thuốc mà nhiễm trùng thì cùng lắm cũng chỉ trụ được ba ngày.
Tình cảnh như vậy khiến những kẻ chỉ muốn trục lợi trong đám bệnh nhân cũng đành phải thu mình, ngoan ngoãn ở khu vực cường độ thấp.
Một người phụ nữ toàn thân đầy máu, ôm theo đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, chậm rãi bước đến. Mặt cô ấy chi chít những vết cào sâu đến tận xương, đùi lộ ra mảng xương trắng, thịt da khắp nơi nát bươm không còn lành lặn. Trông cô ấy chẳng khác gì xác sống, nhưng đôi mắt lại sáng rực. Cô quỳ xuống, giọng cầu khẩn: "Tôi không uống thuốc, xin anh cho thuốc này để con tôi uống được không?"
Dương Thụ nhìn người phụ nữ một hồi, bẻ viên thuốc làm đôi rồi đút nửa viên cho đứa bé đang mê man ngứa ngáy vì sốt.
Với trẻ con, nửa viên đã đủ. Những vết trầy xước trên cơ thể đứa trẻ bắt đầu khép lại nhanh chóng, khiến những người xung quanh sững sờ. Không trách được Lý tư lệnh khen loại thuốc này là kỳ diệu – quả thật nó đúng là thần kỳ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT