*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trans: Cam
Beta: Anh Đào
Giấc ngủ này yên tĩnh, cô chẳng nghe thấy tiếng mèo kêu, khi thức dậy thì đã hai giờ chiều, trong nhà không có cả người lẫn mèo.
Trên bàn trong phòng khách có một tờ giấy, [Tôi đưa mèo về nhà, chìa khóa tôi cầm rồi, một lát nữa sẽ quay lại. -- Lâm]
Không thể diễn tả được cảm giác này, trong dạ dày có thứ gì đó chuyển động, chắc là đói bụng rồi? Cô sửa soạn cho mình xong thì vào nhà bếp nấu cơm.
Văn Hoa thích xuống bếp, tay nghề không ổn định, toàn bộ phải xem hôm ấy phát huy như nào, ngẫm nghĩ anh có thể quay về bất kỳ lúc nào nên cô dự định nấu nhiều hơn chút.
Lúc Lâm Chính Tắc bước vào thì trong nhà bếp bay ra một mùi hương. Anh thay dép đi vào trong, Văn hoa đang đảo thịt làm mỳ Ý, cả một chảo đỏ đỏ rất mê người.
"Em tỉnh rồi?" Anh ôm cô từ phía sau, hôn lên mái tóc cô.
"Vâng, anh đưa mèo đi đâu rồi?"
"Đưa cho bạn gái cũ của chủ nhân nó."
"Hả, thế không được tốt lắm đâu nhỉ..." Kịch bản có thể đoán được chút ít.
"Mặc kệ." Lâm Chính Tắc đẩy mái tóc cô ra rồi hôn lên cổ cô, "Sau này em còn muốn nuôi mèo nữa không?"
Không không, hết muốn rồi, Văn Hoa lắc đầu như trống bỏi.
Có một bàn tay đặt ở trước ngực cô, vuốt ve cô qua lớp vải áo.
"Đừng nghịch." Văn Hoa hất mông đẩy anh.
Lâm Chính Tắc khẽ cười một tiếng, cắn vào vành tai cô, một bàn tay khác thì luồn từ dưới eo vào bên dưới quần ngủ rộng thùng thình, tiến đến quần lót, ngón giữa cắm ở giữa khe hẹp.
Văn Hoa cắn môi dưới tiếp tục khuấy nước sốt trong nồi, cà chua đã rã ra, sôi sùng sục ùng ục, nơi vùng kín trong quần lót cũng vang lên tiếng lép nhép, cô cảm thấy mình như nằm trong nồi nước sốt, toàn thân bốc lửa.
Cô ngửa cổ ngã vào vòng tay anh, Lâm Chính Tắc gạt một bên áo, chỉ để lộ một bên, cúi đầu về phía trước ngậm giữ cô.
Mái tóc ngắn cưng cứng của anh đâm vào da cô, Văn Hoa thấy khó chịu, động tác trên tay lộn xộn, sốt cà chua văng tung tóe.
Tắt bếp điện từ, sốt cà chua không còn sôi sục nữa, chỉ còn lại âm thanh anh đang nuốt chửng hơi thở "Ưm ~" hổn hển của cô.
Lâm Chính Tắc ngẩng đầu rồi cởi quần áo của cô, đẩy cô tựa vào sát tường, bức tường lạnh lẽo kích thích khiến cô rùng mình một cái, huyệt nhỏ xoắn chặt ngón tay anh.
"Cởi giúp anh." Anh lên tiếng, nói xong thì ngậm môi cô, Văn Hoa nghe thấy âm thanh anh cởi quần.
Cô đã bị cởi sạch sẽ, trần trụi đứng trong nhà bếp, phía sau là tường xi măng, phía trước là da thịt người. Anh kéo một chân cô gác lên đầu gối mình, hơi khụy gối nhắm chuẩn rồi thúc vào trong.
Văn Hoa có ảo giác như một khe hở trong lòng mình được lấp đầy.
"Nhiều nước thật, cục cưng hôm nay nhạy cảm ghê." Lâm Chính Tắc khàn giọng khích lệ, động tác vẫn không dừng lại. Ánh mắt cô mê muội không biết đang hướng về nơi nào, toàn bộ ý thức tập trung vào một chỗ, không biết đã rỉ ra bao nhiêu nước, rơi tích tích trên mặt đất, hai đỉnh nhũ hoa bị anh ngậm lấy, khuấy đảo chùn chụt, đầu lưỡi đưa đẩy đỉnh nhũ hoa giống như được lên dây cót khiến cả người cô trở nên khoan khoái.
"Mạnh thêm chút nữa ~" Cô muốn.
Anh nắm vòng eo rồi thúc vào thật mạnh, nơi kết hợp vang lên tiếng “phịch phịch”. Anh làm rất mạnh, eo sắp sửa bị bóp gãy, nhưng cô vẫn muốn mạnh thêm nữa.
"Em thấy sướng không?"
"Sướng~"
"Còn muốn nữa không?"
"Muốn ~"
Một người muốn, một người cho, buổi chiều trong nhà bếp, hai người kịch liệt đòi hỏi nhau. Lúc Văn Hoa lên đỉnh, đốt ngón tay bấu tấm lưng anh trắng bệt, cô không thể kiểm soát được mà giật giật trong nhiều giây. Lúc phục hồi lại tinh thần, cô rơi lệ đắm chìm trong nụ hôn nồng nàn của anh.
Lâm Chính Tắc bế cô đi vào phòng.
"Đói..." Cô nhắm mắt nói.
"Để anh làm." Lâm Chính Tắc hôn cô rồi xoay người bước ra, nước sốt đã làm xong, giờ chỉ cần nấu mì. Hai mươi phút sau anh gọi cô ra ăn, hai người rúc vào nhau làm tổ trên ghế sofa ăn mỳ ý như hổ đói.
"Hôm nay em không đi làm à?" Anh hỏi.
"Em xin nghỉ phép rồi, dự định là để chăm sóc cho bé mèo á." Ăn no rồi nên cô thấy hơi buồn ngủ, nói chuyện chẳng còn sức lực gì.
Lâm Chính Tắc đi thu dọn chén đĩa, Văn Hoa hô to bảo để đó đừng rửa nhưng anh không nghe.
"Nhà bếp em dùng xong đã sạch sẽ thế này rồi, cũng chỉ có hai cái chén với nồi mà thôi." Anh nói.
Đây là thói quen của Văn Hoa, chưa chắc nấu cơm ngon nhưng tay nghề đặc biệt thuần thục, vừa làm vừa lau dọn, nấu xong bữa cơm thì nhà bếp cũng sạch sẽ gọn gàng.
"Ngày mai em họ đám cưới, chốc nữa anh phải về nhà." Anh lên tiếng.
Văn Hoa định nói anh không nhất thiết phải vội vã quay về, nhưng chính bản thân cô biết lời nói này chẳng có lương tâm nên đành ngậm miệng. Không biết Lâm Chính Tắc lấy từ đâu ra một chiếc túi, là hộp hàng hiệu LV, nằm bên trong là một chiếc túi neverfull size trung (*)
(*)
"Bình thường em ra đường thường mang nhiều đồ, anh thấy em mang túi đều là mẫu mã như này." Anh nói.
Cô cười cười, ngoảnh đầu nhìn anh, "Em thật sự rất nghèo, Lâm Chính Tắc à, anh tặng em món đồ quý giá như này, em không dám nhận."
Lâm Chính Tắc dường như hơi sửng sốt, xáp tới gần hôn cô một cái, "Em nhận được mà."
"Khi nào anh quay về?" Văn Hoa không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
"Ngày mười sáu." Trong đôi mắt ngập tràn niềm vui bất ngờ.
Lâm Chính Tắc đi rồi, Văn Hoa bất động nhìn chiếc túi ở trên chân mình, giống như đang nhìn quả lựu đạn.
Cô biết thu nhập của Lâm Chính Tắc không thấp, một chiếc túi tầm giá mười nghìn với anh mà nói thì không tính là chi xài mắc tiền, nhưng cô thật sự không thể nhận lấy. Đây không phải là vấn đề có tiền hay không.
Văn Hà từng nói, con người Văn Hoa lòng dạ cứng rắn, lạnh lùng vô tình.
Văn Hoa chụp hình chiếc túi gửi cho người bạn làm đại diện mua hàng bán sang tay, những kiểu dáng kinh điển không thiếu khách hàng, nó sẽ nhanh chóng được sang tay. Người bạn kia cũng không tính lời với cô quá cao, đến lúc đó chỉ cần trả qua Alipay là được. Văn Hoa gói chiếc túi lại, thay quần áo và xuống lầu đi đến địa điểm được nhắn qua, sau đó gửi tin nhắn cho người bạn kia rồi đón xe đến cửa hàng gần nhất.
Sản phẩm mùa xuân đã được ra mắt, cô chưa từng đi dạo qua khu đồ nam giới. BA nhiệt tình giới thiệu, cô liếc mắt lập tức thích ngay chiếc áo len dệt kim mà ma nơ canh mặc trong tủ kính, hoàn toàn phù hợp với khí chất của Lâm Chính Tắc.
Cô tìm một nhân viên có dáng dấp tương tự mặc thử vào xem xong, lựa chọn kích thước phù hợp rồi thanh toán, hơn mười nghìn, tự mình thêm chút tiền, vừa vặn cho một phần quà đáp lễ.
Về đến nhà tắm rửa ngủ nghỉ, cô lật người nhìn ảnh chiếc túi trong điện thoại, nhớ đến thời điểm hai năm trước lúc cô và đồng chí Tiểu Ma cùng chảy nước bọt khi nhìn chiếc túi Neverfull, bảo là muốn tiết kiệm tiền để cùng nhau mua, nhưng rồi không có phần tiếp theo.
Ngày nay có rất nhiều người tôn sùng dục vọng thấp kém, Văn Hoa lại có sự lý giải khác biệt. Không cần bàn đến bẫy rập chi tiêu, cô tin rằng con người có ham muốn vật chất là điều tốt, và bất kỳ ham muốn nào cũng là hiện tượng tốt và là dấu hiệu của sự sống.
*
Lúc Lâm Chính Tắc đến thì Văn Hoa đã đi công tác, hai người lại có khoảng thời gian tầm mười ngày không gặp nhau.
Cô báo cho Lâm Chính Tắc ngày hôm sau mình mới về, kết quả là ngày hôm nay Lâm Chính Tắc đã ở phòng làm việc để chờ cô. Trong lúc nhất thời anh chưa kịp có phản ứng, thật sự không nghĩ tới Văn Hoa sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ như thế này, lẽ nào cô bắt đầu mở rộng lòng mình, cũng không hẳn là đã hết cách?
Văn Hoa đứng ở cửa văn phòng nở nụ cười với anh, "Bác sĩ Lâm, ở chỗ này của bác sĩ có camera không?"
"Không có."
Lạch cạch, cửa bị khóa lại, xoay người lại Văn Hoa đã cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một bộ quần áo tình thú bằng ren, Lâm Chính Tắc suýt phóng như bay để đi kéo rèm cửa sổ.
"Cưng à, em chỉ có thời gian bốn mươi lăm phút." Anh ngồi về chỗ cũ, chống tay tiếp tục nhìn cô biểu diễn.
"Bác sĩ Lâm, tại sao lại có thể gọi bệnh nhân là cưng hả?" Văn Hoa bước tới, đẩy anh ngã một cái vào ghế tựa để anh đối diện mình.
Lâm Chính Tắc nghĩ thầm, anh chưa từng xem cô là bệnh nhân.
Anh kéo cô ngồi lên đùi hôn hít nhưng lại bị cô né tránh, ngón tay chặn trước môi anh và đẩy ra xa, cô đứng dậy rồi sau đó ngồi thụp xuống cởi quần anh.
Hơi thở Lâm Chính Tắc rối loạn, hơi hướng về trước một chút, người anh em của anh bị móc ra, đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng của cô yêu tính bé nhỏ bắt đầu hầu hạ cùng một lúc, liếm thẳng một đường từ quy đầu tới hai túi tròn.
"Ưm! Em học từ ai đó hả!" Lần làm tình bằng miệng trước kia cô hãy còn trúc trắc, bây giờ môi lưỡi lại biết dùng đúng lực độ ngậm mút phù hợp, anh sung sướng tê dại cả da đầu.
"Anh có thích không?" Cô hỏi, ánh mắt quyến rũ. Cô hiếm khi trang điểm đậm, hôm nay ánh mắt vô cùng gợi cảm, chuyển động câu đi hồn phách người ta.
Có thể không thể yêu thích sao? "Tiếp tục."
Nuốt sâu vào cuống họng, cô thấy hơi khó chịu, vẻ mặt gắng sức càng khiến anh thêm thỏa mãn. Cô ăn một lúc rồi lại ngồi vào người anh, huyệt nhỏ trống trải cọ xát gậy th*t anh qua lại trước sau, đầu lưỡi đút nước bọt cho anh nuốt, anh khoan khoái đón nhận.
"Bác sĩ Lâm, ướt quá đi à ~"
"Vậy sao? Để bác sĩ xem xem nào." Lâm Chính Tắc cúi đầu nhìn vùng riêng tư của cô, ngón tay mò mẫm một lúc, sau đó kéo ra một sợi chỉ vừa dài vừa mảnh, dâm mỹ, mê mẩn lòng người.
Anh ôm cô ngồi bên cạnh bàn, cô giữ chặt lấy vòng eo anh, "Bác sĩ Lâm, sao bác sĩ còn chưa cho vào?"
"Ngoan, cho em ngay đây." Lâm Chính Tắc cúi người vừa hôn cô vừa thúc vào trong, cô đã ẩm ướt từ lâu, tiến vào trong vô cùng thuận lợi. Lâm Chính Tắc buông đầu lưỡi cô ra rồi nhìn xuống nơi kết hợp đang điên cuồng ra ra vào vào vào, lúc cắm vào thì lớp thịt non mềm bị đẩy ra ngoài, đỏ tươi như muốn đốt cháy lòng dạ anh.
"A a a ~ ~ Nhanh quá ~ Em muốn nữa ~" Văn Hoa ôm anh, liếm láp khuôn cằm anh giống hệt bé mèo ham ăn. Lâm Chính Tắc càng hưng phấn hơn, đây là nơi anh nhận bệnh, khi ở nơi này anh nhất định phải là người khách quan, là người dự thính người hướng dẫn, là người bảo vệ của vô số bí mật đen tối, nơi này không phải là nơi có thể ăn chơi phóng túng, nhưng giờ phút này phần nam tính cương cứng của anh đang nằm bên trong người cô, lần nào cắm cũng đi vào chỗ sâu nhất, khiến cho cô nàng hư hỏng này tan thành những mảnh nhỏ, giống hệt như chính bản thân anh.
Sau khi xong việc, hai người ôm ấp nhau thật lâu thật chặt cả một lúc lâu.
Còn chưa đầy mười phút, Văn Hoa nhảy phốc xuống, đi qua nhặt áo khoác rồi mặc vào đàng hoàng, cười đến rung động lòng người. Trên bàn vẫn còn dính lại chất dịch, anh mặc quần vào xong xuôi rồi ngồi trên ghế ngắm nhìn cô.
"Cảm ơn anh, Lâm Chính Tắc." Cô bước tới, cúi xuống hôn lên gò má anh, sau đó rời bước đi mà không quay đầu nhìn lại.
Kế tiếp không có một cuộc hẹn trước nào cả, Lâm Chính Tắc ngồi ở đó từ chiều cho tới tận khi trời tối, trên sofa ngay cửa có đặt một chiếc túi, anh cũng không biết bên trong chứa món đồ gì, nhưng anh đoán ra được giá cả.
*
"Văn Hoa, cô chết chắc luôn!" Mới sáng sớm bước vào công ty, biên tập KK cùng tổ đã bổ nhào tới hô to lên câu này.
"Tôi có nhờ anh xem tướng cho tôi hả?" Văn Hoa liếc trắng mắt, đặt túi xuống sau đó đi tìm đại ma đầu.
"Xin lỗi nhá, gọi cô thì cũng chả có việc gì khác, chỉ muốn hỏi thăm là có phải cô gửi nhầm bản thảo không vậy, cô gửi bài văn thời tiểu học qua hả?" Quý cô đại ma đầu Vương Địch hỏi cô cùng vẻ mặt khó phân định.
Văn Hoa bình tĩnh trả lời, "Bài tập từ tiểu học cho tới cấp ba của tôi đều đem bán giấy vụn cả rồi, hơn hai mươi cân, bán được mười mấy đồng á..."
Tiếp đó, tổng giám đốc Vương đã đưa ra một bài huấn luyện châm biếm mười phút về việc gần đây Văn Hoa thường xuyên xin nghỉ phép và thái độ làm việc thiếu nghiêm túc của cô, sau đó nói với cô rằng, cô làm được thì làm, không làm được thì có thể đi luôn.
Bước ra khỏi văn phòng, Văn Hoa ủ rũ, lúc đi ngang qua KK cô ra một dấu like, thầy tướng số có kỹ thuật tốt đấy, có thể làm thêm việc đoán số mệnh trên trời dưới đất rồi.
Cô viết lại một bản thảo gửi đi, tổng giám đốc Vương càng giận hơn, trong một tiếng đồng hồ có thể viết một bài tốt thế này, tại sao tối hôm qua lại gửi một bài để đi đối phó với bà ta? Lại thêm một trận giáo huấn, Văn Hoa im lặng nhìn trời, chuyện này có thể trách cô được sao?
Làm một người sống nhờ con chữ, tất nhiên không thể chờ đến lúc có linh cảm mới làm việc, nhưng cũng không thể chối bỏ mọi công lao của linh cảm xuất hiện trong lúc làm việc được. Ví dụ như nói về cô, lúc áp lực càng cao thì khả năng viết lách lại càng kinh hồn như thần.
Hai giờ chiều có event dành cho khách hàng của công ty. Văn Hoa và A Thần cùng nhau tham gia, khách mời đã sớm gửi bản thảo cho cô, bản thảo của cô cũng gần hoàn thiện, buổi chiều có đi thì cũng chỉ để chụp hình, rồi nhìn xem có cần phải bổ sung thêm điểm sáng nào nữa không.
Ở nơi tổ chức mời rất nhiều cánh truyền thông địa phương, trong số các khách tham dự event có tổng giám đốc Tống bước ra chào hỏi với giới truyền thông.
"Tối nay đi ăn chung không? Lâm Chính Tắc cũng đi cùng." Tổng giám đốc Tống hỏi cô.
Hiển nhiên là cô cười cười nói không đi, còn phải quay về làm thêm giờ nữa.
Trên đường về công ty cô nhìn điện thoại, Tống Khải đăng lên vòng bạn bè, gương mặt cô ấy trên ảnh tươi cười rạng rỡ, Lâm Chính Tắc bấm nút like.
Bọn họ không hay liên lạc với nhau, Văn Hoa nhấp vào vòng bạn bè của anh từ ảnh avatar phía trên. Anh rất hiếm chụp ảnh selfie, phần lớn đều là nội dung có liên quan đến công việc. Hôm trước anh có đăng một tấm hình, anh tình nguyện tham gia một hoạt động do chính phủ tổ chức nhằm chăm sóc sức khỏe tâm thần cho trẻ em bị bỏ rơi. Trong ảnh, anh bị vây quanh bởi một nhóm trẻ em.
Bộ quần áo kia thật sự phù hợp với anh, dáng vẻ khiêm tốn, hòa nhã nhân hậu.
Nhớ anh quá đi mất, mới xa anh một giây mà đã thấy nhớ, hiện tại nhìn anh qua màn hình lại càng thấy nhớ hơn, nằm trên sofa nhà anh rất thoải mái, cả khoảnh khắc nằm trong lòng anh ôm ấp cũng rất khoan khoái. Lúc không gặp nhau, nghĩ đến anh chỉ toàn là những điều tốt đẹp này, thậm chí tới cả mái tóc cũng thấy đẹp.
Cảm giác nhớ nhung bóp nghẹt tim gan này khiến người ta quá sức khó chịu, nhưng Văn Hoa mê muội cảm giác này không có cách nào kiềm chế nổi, có khác gì cô bị bệnh không kia chứ?
Cô luôn là kiểu người đứng một bên xa xa để yêu đương, nhớ nhung, không đến gần, không liên lạc.
Kiểu gì rồi cũng sẽ lạnh nhạt thôi, ai có thể yêu ai cả một đời? Cô tự thuyết phục bản thân theo cách này.
Sắp đến lễ giáng sinh, công ty đang lên kế hoạch cho một bài báo chủ đề, ekip tập hợp thật nhiều những cách thức ăn lễ giáng sinh của các cặp tình nhân. Văn Hoa hãy còn nhớ ngày lễ có không khí nồng ấm nhất là vào mùng một tết, một nhóm thiếu niên choai choai tạo trào lưu tặng quả táo, đêm giáng sinh mọi người cùng gom góp tiền đi ăn bánh kem và ít quả táo.
Đường phố trang trí ngày lễ giáng sinh trông rất đẹp mắt, trong cửa hàng bách hoá cũng mở nhạc giáng sinh. Văn Hoa mua một ly trà sữa nóng đứng dưới vòm cây được giăng đèn giáng sinh để hút thuốc, một lúc sau có một người đàn ông đi đến.
"Người đẹp, cho xin tí lửa được không?"
Có thể, giao tiếp thuốc lá là kiểu giao tiếp ít áp lực nhất, đối thoại giữa bạn bè hút thuốc với nhau luôn có một loại thoải mái khó gọi tên.
"Có thuốc lá chứ?"
Văn Hoa mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn anh ta, "Anh bạn, anh cứ việc nói thẳng là xin một điếu thuốc đê (*)" Cô lấy một gói thuốc lá từ trong túi áo ra đưa cho anh ta.
(*) Nhân vật có tình nói trại nên chuyển đúng sắc thái, chữ đó đúng nghĩa là "đi"
"Giáng Sinh đến rồi, người đẹp chỉ có một mình thôi sao?"
“Tôi không thể trở thành cẩu độc thân được à?” Hết muốn hút thuốc, cô vứt điếu thuốc vào thùng rác rồi xoay người bước đi.
Một mình ăn đón lễ giáng sinh tại sao lại biến thành một chuyện đáng thương mất rồi, lần nào gần tới lễ tết trên mạng cũng gào rú ầm ĩ. Văn Hoa đưa điện thoại ra đối diện với cửa lớn nơi cửa hàng bách hóa, chụp hình cây thông noel siêu to đăng lên vòng bạn bè.
"Nếu như bạn không muốn đón lễ giáng sinh một mình
.........
Gọi tiếng bố đi
Chúng ta chính là một gia đình."
Về đến nhà thì nhận được hai mươi dấu like.
Gần đi ngủ thì điện thoại vang tiếng chuông, là Lâm Chính Tắc gọi WeChat tới, "Gọi một tiếng bố ơi, anh sẽ đón giáng sinh này với em."
Rừm... rừm... rừm...
Vang lên ba tiếng, bên kia bấm nhận điện thoại, xung quanh anh nghe có vẻ yên tĩnh, "A lô."
"Bố ~"
Cúp máy, Văn Hoa suy nghĩ, bạn bè đều nói cô làm việc không bàn tới đạo lý.
Văn Hoa là một người rất kiềm chế, tuy rằng nội tâm cực kỳ muốn làm càn nhưng trong lòng lại có quá nhiều hạn chế, trở thành một người không tốt cũng không xấu, thật sự rất khó chịu.
Hồi đi học, cô là học sinh tiểu học đầu tiên có thành tích thi đậu vào trường trung học tốt nhất, bước vào một học kỳ vô cùng xán lạn, ánh mắt của các thầy cô rất cưng chiều. Sang năm trung học cơ sở thứ hai thì thành tích tuột dốc hẳn và thành công trở thành “vị khách quý” thường xuyên đứng hàng dưới cùng. Có một năm nọ, vào kỳ nghỉ đông sở giáo dục tuyển chọn học sinh múa biểu diễn mừng xuân, Văn Hoa đã được chọn, nhóm nhỏ của các cô được sắp xếp một điệu múa chào mừng, trang phục giống hệt như búp bê may mắn. Cô giáo hướng dẫn đội có chút tuổi tác, lần nào nhìn thấy Văn Hoa đều khen cô trông thật xinh xắn, mặc áo khoác đỏ rất đẹp mắt. Cô có vẻ ngoài mê mẩn khiến cho người lớn tuổi yêu thích, nhưng về chuyện cá nhân thì lại quen biết rất nhiều học sinh cá biệt lăn lộn trong xã hội.
Đi học lại Văn Hoa thường đi dạo với những nhân vật nổi tiếng trong khuôn viên trường, dần dần cô trở thành học sinh có bối cảnh phía sau. Một lần kia ở ngay trên lớp, có một cô bạn gái mắng Văn Hoa là tiện nhân giữa đông đảo bạn học, chỉ vì trước khi vào giờ học Văn Hoa đã ôm bài tập nộp ở phòng giáo viên, còn cô bạn gái này chưa kịp nộp bài.
Lúc tan học, có mấy người chị em muốn xả giận thay cô, Văn Hoa rất phấn khích, cô vẫn luôn muốn trở thành một học sinh biết đánh nhau. Cả đám người vây cô bạn kia lại, đám chị em để đích thân Văn Hoa ra tay.
Nhìn thấy bạn học sợ hãi sắp khóc tới nơi, cô ta một mực nói lời xin lỗi, Văn Hoa mềm lòng, hối hận không muốn ra tay nữa, cô thấy mình thật quá đáng. Nhưng cũng đi đến bước này rồi, không thể rút tay lại được nữa, vì thế Văn Hoa bắt đầu hỏi.
"Hồi chiều mày chửi tao cái gì nói lại lần nữa coi!"
"Không có chửi gì hết." Cô bạn gái kia nói bằng giọng nức nở, Văn Hoa lại hỏi, bảo cô ta chửi lại cái câu ĐMM lại lần nữa.
Cứ "mày tới tao đi" mãi đám đông cũng thấy phiền, bạn nữ kia cũng thấy rối rắm. Văn Hoa cảm thấy biểu cảm mình đã thay đổi rồi, gương mặt viết dòng chữ năn nỉ “mày nói lại cái câu kia lần nữa để tao có cớ xuất chiêu, tao giả vờ túm mày một chút là xong chuyện rồi”.
Thế nên cô bạn kia nhắc lại câu nói, cô ta lập tức hưởng ngay một cái tát vô cùng dịu dàng, gọi là sờ soạng đi, đánh xong thì thả cô ta đi.
Quả thật không thể gọi là đánh lộn ẩu đả, lúc đó Văn Hoa bị vấn đề học sinh như thế nên đoàn đội vứt bỏ, lại trở về làm học sinh ngoan.
Có lần lên lớp, cô nằm gục ở hàng ghế cuối cùng xem tiểu thuyết, bạn nam ở kế bên cũng chẳng nói chuyện mấy với cô -- Một học sinh cá biệt chân chính nói với cô rằng, "Văn Hoa, ngồi học cho đàng hoàng đi, cậu là học sinh giỏi, khác với bọn tôi."
Cô chính là người như vậy, muốn làm chuyện xấu nhưng không thể thực hiện được, trong cuộc đời chỉ ăn hiếp người khác có một lần, nếu như không phải do bạn học hợp sức thì cô cũng không ra tay nổi.
Không có tương lai gì cả.
Giống như bây giờ, cô muốn càn quấy đi quyến rũ một chút, nhưng cũng chỉ yếu ớt gọi anh một tiếng bố, nếu như Lâm Chính Tắc không nể thể diện của cô thì cô cũng chẳng to gan đi quyến rũ thử một lần.
Lúc nào cũng không được như ý nguyện, không thể trở thành người mà mình mong muốn, cũng chẳng thể tiếp nhận bản thân mình trong cái nhìn của người khác, rốt cuộc cô là người như nào đây?
Chuông cửa vang lên, cô chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, ngày đông giá lạnh chỉ mặc áo ngủ hai dây mỏng manh ra mở cửa.
Anh đã đến, đứng nơi cánh cửa mang theo hơi lạnh giá rét của bên ngoài trời. Anh đẩy cửa đi vào, ôm eo cô kéo sát tối gần và hôn cô, hơi thở chạm vào nhau, giọng nói anh khàn đục, "Bố đã cứng rồi này."
Văn Hoa nhảy cẫng lên treo trên người anh để anh bế đi vào trong, "Trong nhà hết bao rồi..."
"Anh có mua rồi."
Lúc nhắn WeChat anh đang ở bệnh viện, nghe điện thoại của Văn Hoa xong, anh hận không thể xông đến lập tức làm chết cái đồ giày vò người khác là cô đây, lại nghĩ đến vấn đề tránh thai nên quay lại đi mua đồ.
Lâm Chính tắc ham muốn gấp gáp, cởi quần lót xong cũng không làm bước dạo đầu mà đẩy thẳng vào trong, con đường khô khốc khiến anh khó khăn khi thâm nhập, cô đau đớn mặt mày nhăn nhó.
"Em đau không?"
Anh càng đau hơn, kể từ lần trước sau khi rời khỏi văn phòng của anh, đằng đẵng hơn tháng trời anh gần như ngủ không ngon, ngày nào cũng suy nghĩ muốn liên lạc với cô, nhưng lại sợ sẽ ép cô càng rời xa hơn. Anh tự hỏi bản thân mình rằng cả đời này chưa bao giờ ấm ức như vậy, lại cứ thế mà thúc thủ bó tay với cô. Dù đề bài có khó hơn nữa anh cũng có thể phân tích rõ đầu đuôi ngọn ngành, chỉ có cô, nghĩ tới thôi là lồng ngực tức tối, anh muốn cô đau khổ.
"Không!" Cô lên tiếng, rất kiên cường, khóe mắt lại chảy ra giọt nước mắt.
Anh làm cô mà không dùng bất kỳ kỹ thuật nào, lần nào cũng đưa vào thật sâu, xỏ xuyên cô, tốt nhất là cắm xuyên qua trái tim cô, để xem xem rốt cuộc cô muốn cái gì.
Mỗi đầu ngón tay Văn Hoa bấu vào lưng anh đều lõm sâu xuống, nhưng trên khóe miệng nín nhịn không hé ra chút âm thanh nào, hai người giống như đang phân cao thấp, tròng mắt đều đỏ lựng.
Đến cuối cùng vẫn là anh thua cuộc, "Văn Hoa, Văn Hoa."
Anh hôn cô giống như món kỳ trân dị bảo, từng tiếng kêu khiến cô run rẩy, "Em muốn gì em nói với anh được không?"
Văn Hoa hôn đáp lại, vươn đầu lưỡi liếm láp anh, Lâm Chính Tắc nắm chặt vòng eo cô, ép cô bật ra tiếng a a, cầu xin anh cho cô lên đỉnh.
Suốt cả một đêm, dưới giường là ba chiếc bao cao su, anh vẫn đang vùi trong người cô,
Cả thân thể Văn Hoa đã bị ép khô kiệt, chẳng còn chút nước nào có thể rỉ ra được nữa.
Lúc trời sáng, anh mới từ trên người Văn Hoa trở mình, ôm Văn Hoa yếu ơt không còn sức lực vào lòng rồi cắn lên bả vai cô.
"Tối mai bạn anh tổ chức party, em đi cùng anh được không?" Anh mổ chụt chụt trên đầu vai cô.
"Không được." Sợ anh hiểu nhầm, cô vội vàng bổ sung một câu, "Giáng sinh năm nào em cũng ăn lễ với Tiểu Ma, đây là truyền thống của bọn em."
"Ừm." Lâm Chính Tắc hơi buông cô ra rồi hỏi, "Tiểu Ma tới rồi sao?" Văn Hoa từng nói, Tiểu Ma là bạn thân của cô từ thời trung học, sau khi tốt nghiệp thì về nhà phát triển sự nghiệp.
"Không có, đêm giáng sinh bọn em sẽ tụ lại rồi cùng nhau uống rượu, tán chuyện suốt đêm."
*
Sau giáng sinh là tới tết dương lịch, làm ngành self-media chính là kiểu sẽ bận rộn nhất vào ngày lễ tết, tan ca về nhà là đã hơn mười giờ.
Đêm ba mươi mưa rền gió dữ, lúc Văn Hoa ra khỏi nhà quên đóng cửa sổ, quần áo phơi trên ban công bị gió thổi bay hết xuống đất, cô nhặt lên xong ném hết vào máy giặt.
Mẹ Văn gọi video call tới hỏi cô ăn tết như thế nào, cô bảo mình đi công tác và tăng ca, ở nhà ồn ào náo nhiệt, cháu trai lớn đang ngồi chơi bên cạnh, cháu trai nhỏ khóc nhè ngoài phòng khách.
"Con nói xem, cả ngày con cứ làm mấy việc càn rỡ vớ vẩn, Mỹ Na nhà người ta cũng dẫn bạn trai về nhà rồi, tại sao con không dẫn một người bạn trai về đi? Cả con gái út nhà họ Lưu cũng đã dắt bạn trai về nữa kìa."
Văn Hoa mỉm cười hùa theo, quả thật không biết nên nói gì, "Ok ok ok, con biết rồi, con đang đi tìm, năm tới, chắc chắn năm tới con sẽ dẫn bạn trai về nhà."
"Con chỉ nói suông! Bây giờ mẹ không thúc giục con kết hôn, mấu chốt chính là con căn bản không chịu tìm đối tượng để yêu đương ấy!"
"Sao lại bảo không muốn, con đang suy nghĩ đây này." Văn Hoa vội vàng biểu lộ tấm lòng.
"Chỗ con làm không có ai thích hợp à? Lên mạng tìm mà không tìm được một ai hả con? Năm ngoái chị con đưa con nó đi Thượng Hải khám bệnh, nói là trên tàu điện ngầm mấy thanh niên ai cũng cầm điện thoại, chẳng ai đoái hoài tới ai cả, con cũng không quen biết người ta, cứ phát triển với bạn đồng nghiệp đi." Mẹ Văn nói tiếp.
Văn Hoa tính nói, bạn đồng nghiệp của con nếu không phải là gay thì cũng là đang trên đường thành gay, e là khó lắm.
"Bạn đồng nghiệp kết hôn cả rồi, là thật là thật đó ạ, con thật sự là đang đi tìm mà."
"Con đi tìm kiểu gì, con nói mẹ nghe xem nào."
"Mẹ, mẹ xem bên ngoài trời mưa to như nào, tối nay có bão đấy, mẹ nhìn xem." Văn Hoa cầm điện thoại đi lên sân thượng, chuyển màn hình cho mẹ cô nhìn, "Bây giờ con mở cửa sổ ra, xem xem có thể nào thổi một đối tượng tới cho con không nhé."
Mẹ Văn bị chọc bật cười, cười xong tiếp tục căn dặn.
"Con biết rồi, con thật sự ghi lòng tạc dạ mà, chờ mưa tạnh là con ra ngoài đi tìm ngay, sáng mai đi làm con không ngồi xe, con đi bộ, trên đường hỏi thăm xem có ai rảnh rỗi kết hôn với con không."
Tán dóc nửa ngày, mẹ Văn cũng xem như đã nhìn thấu, cô quả thật không nghiêm túc với chuyện này, nhất thời thay đổi sắc mặt, "Con nhìn xem chưa đây hai năm nữa là ba mươi rồi, bây giờ mấy đứa chơi chung sân làm gì còn đứa nào chưa kết hôn như con, Đậu Đậu cũng đính hôn rồi, con bảo mẹ với bố con phải cất cái mặt mo ở đâu đây? Người ta mà hỏi tới là mẹ thấy ái ngại rồi!"
Khó khăn lắm mới cúp được điện thoại, Văn Hoa thật sự rất muốn chạy ra giữa trời mưa hét toáng một cái.
Biết ngay là thế mà, thúc giục kết hôn cũng vì không ngóc đầu lên nổi trước mặt hàng xóm, lúc nào cũng vậy, luôn luôn sống vì thể diện.
Văn Hoa nhớ đến bản thân hồi học trung học, cô thi không tốt, thành tích chỉ có thể vào học lớp bình thường. Khoảnh khắc tra ra thành tích học hành kém cỏi thì bố Văn chưa kịp mắng chửi cô, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho bố bạn Lâm Lâm học cùng khối để hỏi điểm, sau khi nghe con người ta thi đậu vào trường trọng điểm, sắc mặt bố Văn xấu xí tới mức muốn giết người.
Cô chờ đợi cơn cuồng phong bão táp của cả nhà, nhưng vừa hay có khách đến dùng cơm nên họ chọn cách tạm gác lại trước. Trên bàn ăn người khách hỏi đến thành tích, bố Văn nói là thi không tốt lắm, người khách kia an ủi là không sao đâu, thi đại học mới là chuyện quan trọng, trung học học hành cho tốt là được.
Mẹ Văn bưng canh xương sườn ra, bà múc cho cô chén đầu tiên," Này, húp nhiều canh chút, con cũng đâu có dễ dàng gì mà thi được chút xíu điểm số đó."
Cả nhà cười ồ, sau bữa cơm bố mẹ tiễn khách ra ngoài đến tối mới về nhà. Cả buổi chiều Văn Hoa ở trong phòng ngủ có một loại cảm giác may mắn sống sót sau cơn cơn đại nạn. Cô còn cho rằng mẹ còn một một khía cạnh khác để đối phó với sự thất vọng, lại còn tự đắc chí.
Kết quả là sau khi ăn tối xong thì bị mắng cho khóc một trận.
Bố mẹ về tới nhà là mặt mày xanh xám trực tiếp la mắng, giống như đoạn giữa bị bấm nút tạm dừng, không cần có bất kỳ cảm xúc gì khác để làm nền nữa.
Bố Văn ngồi ở phòng khách, đè nén khí áp suýt khó thở, mẹ Văn nấu cơm trong nhà bếp, ném chén vứt đĩa mắng chửi to tiếng, "Nấu cơm cái rắm! Ngày nào cũng hầu hạ cho ăn cho uống, thi được tí ti điểm, quá sức mất mặt! Không được thì dứt khoát đừng đi học nữa, ra ngoài đi làm, đừng lãng phí tiền đi học."
Văn Hoa khóc, bố Văn liếc mắt nhìn cô, nói câu đầu tiên, "Con còn mặt mũi để khóc ư?"
Mẹ Văn đưa bữa tối ra giống như bố thí cho kẻ ăn mày, cô không dám không ăn, không ăn lại thêm một trận mắng chửi.
Hôm đó Văn Hoa rúc trong chăn khóc cả đêm, gọi điện thoại cho ông, không nói nên lời và chỉ biết khóc.
Sống mười lăm năm mới dọn đến ở cùng bố mẹ, xa xôi cách trở với ngôi nhà quen thuộc và bạn bè từ tấm bé. Học kỳ cuối cùng của thời cấp hai, cô ngủ suốt cả một học kỳ ở trường học mới, không nghe giảng một tiết nào, đêm nào cũng rơi nước mắt.
Tại sao cô lại không có tư cách khóc?
Cô vốn không hiểu, nhưng năm học đó cô đã hiểu ra, thể diện của bố mẹ quan trọng hơn tất thảy. Thật ra điều này cũng không khó để hiểu, chẳng qua thể diện của bọn họ cũng chỉ ở trước một gia đình sống trong khuôn viên 200 m2, thế nên kì thi đại học năm đó, cô cạnh tranh khẩu khí với bố mẹ.
Trong tivi phòng khách, MC đang đếm ngược vào đêm ba mươi, Văn Hoa ngắm nhìn bầu trời đêm không có lấy một vì sao mà thở dài.
Một năm mới một điều gay go mới, điểm cuối cùng của năm cũ cũng đã kết thúc, phải kiếm cớ gì để khỏi về nhà đây nhỉ?