Bọn họ đặt vé máy bay đi về, mẹ Lâm đã sớm gọi réo rất nhiều lần, chờ cô về để cùng đi chọn thực đơn cho tiệc cưới, Hồ Hồ còn đang chờ cho cô xem váy phù dâu của bé gái.
Đêm trước khi đi, Văn Hoa ngồi xuống trò chuyện nhẹ nhàng bình tĩnh với người nhà: “Nếu con chủ động tìm kiếm sự ấm áp của gia đình sớm một chút thì cuộc đời con sẽ không giống như bây giờ. Đáng tiếc, cuộc sống là đường một chiều. Con hiểu trong lòng mọi người yêu thương con, có lẽ sau này tình yêu của mọi người sẽ lộ ra ngoài nhiều hơn một chút, nhưng vẫn không đủ. Con là một người tham lam, con đã tìm được người có thể lấp đầy trái tim con.”
Văn Hoa đi rồi, quan hệ của cô và người nhà mình còn có một đoạn đường rất dài phải đi. Cô không biết quá trình này kéo dài bao lâu, cũng không biết kết cục như thế nào, nhưng may mà cô đã sớm không chỉ có một mình.
Mẹ Lâm đã lo liệu gần hết chuyện lớn chuyện nhỏ để tổ chức hôn lễ. Sau khi bọn họ về, cả người Văn Hoa đã gầy đi rất nhiều nên váy cưới mặc hơi hơi không vừa người. Mẹ Lâm thấy lo nên lặng lẽ kéo con trai sang một bên hỏi xem có muốn dời lại hay không.
“Không cần, bây giờ dời sự chú ý đi cũng tốt.”
Vì vậy, ngày ngày mẹ Lâm làm bốn bữa cơm nuôi nấng con dâu.
“Mẹ vất vả quá rồi, hay là chúng ta đi đâu chơi mấy ngày đi, em ở nhà, mẹ suốt ngày phải chăm sóc em, chẳng có thời gian nghỉ ngơi.” Trước khi ngủ, Văn Hoa nói với Lâm Chính Tắc như vậy
“Được đó, hai con đi chơi vui vẻ, vừa hay còn chưa tới 1-5, các nơi cũng vắng người.” Mẹ Lâm cực kỳ ủng hộ.
Thật ra cũng không cần để ý tới đám đông khi đi ra ngoài, bởi vì bọn họ không đi du lịch ở thành phố nổi tiếng.
Kỳ thật cảm xúc của cô vẫn tốt, sự đau đớn khi mất đi người thân cũng không mãnh liệt như dời non lấp biển.
Khi bà nội qua đời, cô vẫn còn bé, trong thời gian túc trực bên linh cữu, khóc thút thít là nỗi buồn thuần túy. Một hôm, khi cô đang ăn cơm, thậm chí tâm trạng còn không tệ lắm, một bà bên cạnh nói: “Đứa bé ngốc nghếch còn chưa hiểu chuyện, khi nào tang lễ kết thúc, về nhà nó mới thấy nhớ.”
Lúc đó cô không hiểu, nhưng sau khi tang lễ kết thúc, quả thật cô đã buồn rất lâu.
Bởi vì nỗi nhớ sẽ thẩm thấu vào từng chuyện thường ngày, vào mỗi một góc trong nhà mà người rời đi từng sống, mỗi một nơi từng cùng đi qua, mỗi một chuyện cùng trải qua.
Quan trọng nhất chính là có người ở bên cạnh cô.
Nếu như là trước kia, Văn Hoa nhất định sẽ không thể để lộ sự yếu đuối của bản thân, cô đã sống một mình từ lâu, sớm đã quen với việc không nói gì hết.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, Văn Hoa cảm thấy mình yếu đuối hơn nhưng đồng thời cũng trở nên kiên cường hơn.
Cô sẽ nói “Lâm Chính Tắc, em nhớ ông nội quá”, sau đó sẽ được anh ôm vào lòng rồi khóc một trận.
Kiên cường không có nghĩa là một mình cắn răng chịu đựng, mà là thừa nhận mình không chịu nổi rồi xoay người tìm chỗ dựa, dựa vào nơi mà duỗi tay là tới.
Lâm Chính Tắc giống như về hưu sớm, điện thoại không hề reo lên.
Bọn họ lần lượt đi qua ba thành phố chơi hơn nửa tháng, nơi đi nhiều nhất là công viên trò chơi, siêu thị đồ chơi, khu trò chơi điện tử, nơi nào có nhiều trẻ con là nơi ấy có Văn Hoa.
“Anh có thấy phiền không?” Mỗi lần Văn Hoa chơi cao hứng thì sẽ không rảnh để quan tâm tới anh. Sau khi cô chơi một hồi lâu thì mới quay đầu lại tìm anh, luôn thấy anh ngồi yên tĩnh ở khu người lớn vừa đọc sách điện tử vừa chờ cô.
Có một lần khi cô đi qua đó, dì bên cạnh hỏi anh có phải anh đang đợi con không. Anh cười cười nói vâng, sau đó đứng dậy dắt tay cô rời đi.
“Không phiền, làm quen với nhân vật có tên là bố trước thôi.” Lâm Chính Tắc đáp lại.
Anh cứ như nhà tiên tri vậy, Văn Hoa mang thai thật.
Sau khi chơi cầu trượt suốt một tiếng liên tục, Văn Hoa bắt đầu thấy choáng váng mệt mỏi buồn nôn. Lâm Chính Tắc đưa cô đi bệnh viện, nói với y tá là chơi cầu trượt tới nỗi choáng váng. Y tá cạn lời nói nghỉ một lát đi, không có bệnh gì khác thì về nhà.
Văn Hoa ngồi rất lâu ở trong nhà vệ sinh, khi lấy khăn giấy ở trong túi xách thì nhìn thấy băng vệ sinh, tính ngày mới thấy hơi choáng.
Cô ăn rồi nên lấy máu không chuẩn, cũng không có mặt mũi đi tìm y tá nữa, vì thế cô bảo Lâm Chính Tắc đi mua que thử thai.
Nửa tiếng sau, hai người trố mắt nhìn nhau. Lâm Chính Tắc phản ứng lại trước, tay chân luống cuống cứ như thể vừa trúng giải đặc biệt.
Bọn họ về nhà trước hẹn, mẹ Lâm càng coi con dâu trở thành đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, cũng không cho về, mà bắt ở chỗ bà luôn. Người còn chưa tới nhà, mẹ Lâm đã lên thực đơn cho phụ nữ mang thai xong rồi.
“Trong bụng thím út có em bé ạ?” Hồ Hồ vừa vuốt bụng cô vừa hỏi.
“Đúng vậy, tầm này sang năm là Hồ Hồ được làm chị rồi.”
“Tốt quá rồi, con và em trai cùng nhau đi học. Bé Mập ghê gớm lắm, con và em trai sẽ cùng nhau bắt nạt con bé.” Hồ Hồ nghiêm túc nói, cả nhà đều bị chọc cười.
Lâm Chính Tắc rất căng thẳng, chỉ ước gì có thể không cho cô đi một bước nào, ngay cả hôn lễ cũng cố gắng hết sức lược bỏ các thủ tục rườm rà.
Ngày nào Văn Hoa cũng đăng cơm dành cho phụ nữ có thai của mẹ Lâm lên Weibo. Số lượng người hâm mộ tăng lên nhanh chóng, mọi người đều xin công thức nấu ăn.
[Chồng tôi không cho tôi chạm vào máy vi tính, mấy tháng nữa tôi sẽ gửi video nhé. Bếp nhỏ của mẹ Lâm sẽ chính thức mở hàng.]
Phản ứng khi nhìn thấy bình luận này của Lâm Chính Tắc là bảo trợ lý Chu bắt đầu thông báo tuyển dụng người biết cắt ghép biên tập video.
Hôn lễ được tổ chức ở khuôn viên cổ điển, người thân bạn bè chỉ cỡ bảy tám chục người, nghi thức vô cùng đơn giản, đôi cô dâu chú rể nói bằng lòng với nhau là trở thành vợ chồng.
Chi tiết hôn lễ mà Văn Hoa nhớ rõ nhất là khoảnh khắc đi vào lễ đường. Khi bố nắm tay cô dắt về phía trước, cô rất căng thẳng, cô vẫn luôn tưởng tượng xem lúc này bố sẽ có phản ứng gì. Khi Văn Hà kết hôn không có cảnh bố dẫn con gái vào lễ đường, thế nên đêm trước, Văn Hoa nhìn thấy khuya rồi mà bố vẫn còn đang lén luyện tập ở con đường quen thuộc.
Vậy là đủ rồi, Văn Hoa nghĩ, dẫu sao cho dù cô cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc thì vẫn không thể giấu được sự hạnh phúc và kích động khi cô trông thấy Lâm Chính Tắc ở phía đối diện.
Cô nhớ lại sự kinh ngạc vì đẹp khi mới gặp anh lần đầu, ai mà biết người khiến cô cảm thấy rất đẹp trai này sẽ trở thành chồng của cô chứ?
Đêm tân hôn biến thành chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm đơn thuần, Lâm Chính Tắc ôm cô ngồi trên ghế dựa ở ban công vừa ngắm trăng vừa uống trà.
“Chồng ơi, bao giờ Trịnh Nhạc tìm được một cô gái để kết hôn, chắc là đêm tân hôn sẽ có tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía hơn chúng ta nhiều nhỉ.” Văn Hoa bị anh dùng chăn quấn kín mít như con tằm ngồi lọt thỏm ở trong lòng anh.
Lâm Chính Tắc cười, sờ tay lên bụng cô: “Lạnh không?”
“Không lạnh, anh quấn như này rất thoải mái.”
Sau hôn lễ, bố Văn mẹ Văn ở lại với Văn Hoa một thời gian, nhìn thấy nhà chồng chăm sóc cô rất tốt thì đi về luôn.
Khi cô ruột Văn Hoa tới thăm, cô đã mang thai được năm tháng. Văn Hoa lại nghe thấy câu nói quen thuộc kia: “Đợi cháu làm mẹ thì sẽ hiểu được lòng bố mẹ, sau này cô sẽ nói cho cháu biết bố mẹ cháu không dễ dàng gì.”
“Cháu suốt ngày phải nghe câu này, nghe nhiều quá khiến cháu vẫn luôn nghĩ xem rốt cuộc bố mẹ có bí mật động trời gì, không phải là trốn kế hoạch hoá gia đình muốn có đứa con thứ hai sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn có con trai nên mới thất vọng về cháu à? Mà hình như cũng không phải, nếu không có khả năng nuôi hai đứa thì tại sao lại muốn sinh hai đứa chứ? Thời ấy có rất nhiều người lén sinh lần hai lần ba, đây là lỗi của thời đại hay là lỗi của chính sách? Tất cả đều không phải, đây là lỗi của bố mẹ, bọn họ không nên sinh ra cháu rồi lại bỏ mặc cháu, bọn họ đã làm tổn thương cháu. Bố mẹ thừa nhận chuyện này cũng được, không thừa nhận cũng thế, hôm nay cháu bình tĩnh nói ra cháu đã bỏ qua rồi. Cô à, cô nói đúng, không chỉ việc có thai sẽ hiểu được lòng mẹ, mà gặp được Lâm Chính Tắc, được người yêu khiến cháu học được cách yêu người. Có lẽ cháu và bố mẹ cũng chỉ có thể như vậy thôi, cháu không biết mọi người có mong đợi cháu thân thiết và làm nũng với bố mẹ giống như những đứa con gái khác hay không. Nhưng cháu không làm được, bọn họ cũng không chịu nổi, sao không thừa nhận là xa cách nhau, sau đó thản nhiên đối mặt với cuộc sống chứ.” Văn Hoa nói.
Cô ruột của cô há hốc mồm không biết nói gì, chỉ miễn cưỡng nói cô ngốc, cố chấp.
“Bất kể cô có tin hay không, cũng không cần biết bố mẹ cháu có tin hay không, cháu thật sự không sống trong oán hận hay giận dỗi. Hiện tại, cháu sống rất tốt, những thứ bị thiếu hụt lúc trước, bây giờ đã được đền bù gấp bội rồi. Cháu rất hạnh phúc.”
Văn Hoa và bố mẹ đã hẹn nhau sẽ gọi video trò chuyện vào mỗi cuối tuần, vô cùng đều đặn, bây giờ có thai nên có rất nhiều chuyện để nói.
Tần suất liên lạc như vậy khiến bố mẹ yên tâm, Văn Hoa cũng cảm thấy không tệ.
Máu mủ ruột già chính là thứ như vậy, bạn không thể chặt đứt hoàn toàn, cách tốt nhất là tìm được kiểu chung sống khiến cho cả đôi bên đều yên tâm thoải mái.
Đối với Văn Hoa mà nói, kiểu hình thức này chưa từng thay đổi, cô luôn muốn cách xa nhà mấy nghìn cây số. Nhưng bây giờ, tâm trạng cô đã thay đổi rồi, không hề canh cánh trong lòng vì quá khứ, tập trung cho hiện tại. Thế nên gọi video cho người nhà cô cũng cảm thấy không hề nặng nề.
Cuộc sống trở nên dễ chịu hơn, thứ nặng nề duy nhất chính là đứa nhóc đang lớn lên từng ngày ở trong bụng.
Cô sẽ trở thành một người mẹ như thế nào?
Lâm Chính Tắc cũng từng hỏi như vậy.
Cô nghĩ, cô sẽ làm một người mẹ có trách nhiệm, không bỏ lỡ bất kì một giai đoạn trưởng thành nào của con, nhưng cô cũng sẽ làm một người mẹ thấu hiểu, không để tình yêu thương của mình trở thành áp lực của con cái.
Cuối tháng ba năm tiếp theo, Văn Hoa làm mẹ, sinh ra một đứa bé thích cười, tên ở nhà của bé là Ha Ha. Bạn nhỏ Ha Ha là con trai, kết hợp với chị bé Hồ Hồ thành tổ hợp hô hô ha ha mang đến rất nhiều niềm vui cho nhà họ Lâm.
Văn Hoa vừa tự mình chăm con, vừa bớt thời giờ để kinh doanh Weibo. Cô sắp xếp lại công thức truyền miệng của mẹ Lâm thành “Phần cho thai phụ” và “Phần cho bé yêu”.
Lâm Chính Tắc ở nhà nhiều hơn, bọn họ dành năm ngày một tuần để tập trung chăm sóc con, hai ngày còn lại để tận hưởng thế giới của hai người.
“Em đã bao giờ nói em rất yêu anh chưa?” Văn Hoa hỏi.
“Mỗi ngày hai lần.”
“Vậy em đã bao giờ nói em rất biết ơn anh chưa?” Văn Hoa hỏi tiếp.
“Nói suốt ngày.”
“Vậy em đã bao giờ nói em rất sợ mất đi anh chưa?” Văn Hoa hỏi lại.
“Lúc mang thai, nằm mơ em cũng nói thế, dạo này thì không nói.”
“Vậy em nhắc lại lần nữa, ông xã ơi, em yêu anh, em rất sợ mất đi anh. Nhưng anh dạy em cách yêu một người là như thế nào, vì thế em sẽ luôn yêu anh, em sẽ nỗ lực giữ hạnh phúc của em, sẽ không để mất anh.”
“Vậy à, anh còn yêu em hơn.” Lâm Chính Tắc nói.
[Hết truyện chính]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT