Chính bản thân Triệu Chỉ cũng không biết, bắt đầu từ khi nào đã không hề ngây thơ.
Là năm Thiên Uy thứ bảy sao? Năm đó, đại ca kết thù kết oán với tôn tử của Lại bộ thị lang Phùng Tề, bị đánh đến chết dưới chân cầu. Sau, Lan quý phi, Phùng Viên Viện ở bên gối tỉ tê, hôn quân kia liền không giả quyết được gì. Năm đó nàng lau khô nước mắt mặc y phục gọn gàng lên người.
Là năm Thiên Uy thứ mười sao? Năm đó, Thượng thư Hữu Phó Xạ, râu mép đều đã bạc trắng lại để ý đường tỷ, cưỡng ép đem làm vợ lẽ. Khi đó Triệu Chỉ liền hiểu được, thế gian này, vận mệnh của nữ tử do kẻ khác giẫm đạp. Năm đó, nàng lấy bạc cùng người của huynh trưởng dần đần học được âm mưu cùng tính kế.
Càng suy nghĩ phức tạp, càng không dám biểu lộ ra nét mặt. Không biết từ khi nào, trên mặt đã không có nụ cười.
Thời thế bắt đầu loạn lạc, Triệu Chỉ ngầm từ Triệu phủ ra ngoài, dần dần hướng thế lực ra ngoài Châu huyện. Mấy năm nay, nàng thấy được rất nhiều dân chúng đau khổ vì nhà tan cửa nát, có phẫn hận, có chết lặng, có bất lực... Nhưng nàng lần đầu tiên thấy, nữ tử kỳ lạ giống như Lục Vô Song.
Người nhà Lục Vô Song đều bị đường huynh của nàng hại chết, cũng khiến cho chính Lục Vô Song cắt mạch tự sát, thiếu chút nữa cũng đi đến Hoàng Tuyền. Nhưng vì sao ngược lại, nàng đối với mình chăm sóc tỉ mỉ, hầu hạ mình so với Tĩnh nhi còn muốn dụng tâm? Chẳng lẽ nói, nàng cực kỳ hận người của Triệu gia, giấu đi oán độc, để cho mình thả lỏng cảnh giác, tìm cơ hội báo thù?
Nhưng cái này không hợp lẽ thường.
Người phía dưới hồi báo nói, Lục Vô Song là người trời sinh tính tình nhát gan, gặp người lạ liền xấu hổ, nhưng vì sao người này cử chỉ có độ, tiến thối thích đáng? Người không thể có khả năng biến hóa lớn như vậy.
Lục Vô Song vốn sinh trong nhà tiểu quan lại, chưa bao giờ học qua thơ văn, nhìn hai tay mịn màng của nàng, hẳn là ngay cả bút cũng chưa từng cầm. Nhưng vì cái gì thư pháp của nàng tự thành nhất thể, cầm bút lại thuần thục như vậy?
Nếu như không có vết thương cắt mạch trên cổ tay, Triệu Chỉ phải hoài nghi người này căn bản không phải Lục Vô Song mà chỉ là một người có tướng mạo tương tự mà thôi!
Cho nên Triệu Chỉ tổng hội im lặng nhìn nhất của nhất động của nàng, âm thầm cảnh giác, tinh tế kiểm tra thực hư. Nhưng càng quan sát hành vi cử chỉ của nàng, càng cảm thấy nàng không giống người thường.
Nhìn xem. Có nha hoàn nào sẽ ở lúc ấm giường cho chủ tử lại ngủ quên mất không?
Triệu Chỉ ngăn không cho Tĩnh nhi gọi nàng dậy, nói: "Lui ra đi."
Trong phòng ngủ chỉ còn Triệu Chỉ, cùng cô gái đang nằm nghiêng trên giường.
Màn trướng trắng như tuyết, cô gái trong trướng hô hấp thanh thiển. Tóc đen thật dài cùng với làn da trắng, mép chăn thêu vàng không an phận chảy xuống một chút. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt hơi mím, hiện ra vài phần cảnh giác, dung nhan ngây ngô, trước sau như một bức tranh tuyệt mĩ.
Triệu Chỉ đi tới, đứng ở một bên người nàng.
Người đang mơ ngủ dường như cảm giác được, mi mắt hơi run lên một chút, lông mi thật dài hé lộ ra con ngươi đen như bóng đêm.
Từ trong ánh mắt mở ra, dung nhan yên lặng của nàng chỉ một thoáng đã linh động lên.
"Vô Song, hãy cởi áo ra cho ta." Mặt Triệu Chỉ không chút thay đổi ra lệnh.
Hình như Lục Vô Song vẫn còn ngái ngủ, mờ mịt nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại ở trên người Triệu Chỉ một chút. Ánh mắt dần trở nên sáng ngời, chậm rãi giơ lên khóe môi, mỉm cười đứng dậy, đứng đối mặt với Triệu Chỉ, vì nàng cởi áo cùng thắt lưng.
"Đại tiểu thư, hôm nay vì sao phiền lòng?" Lục Vô Song biết Triệu Chỉ không có trả lời nàng, nhưng vẫn như cũ thân thiết hỏi.
Người này chính là trí tuệ như thế, từ ánh mắt đã có thể thấy nàng sầu lo.
"Không có chuyện gì." Triệu Chỉ dừng một chút nói: "Phỉ Lục thế mạnh, không biết phụ thân như thế nào?" Triệu Chỉ thế nhưng lại trả lời.
"Đại tiểu thư có từng nghĩ tới đi tiếp ứng lão gia?"
Đuôi lông mày của Triệu Chỉ hơi giơ, hình như có ý động.
Ý cười của Lục Vô Song thâm sâu, lấy tới nước ấm, vắt khăn vì Triệu Chỉ lau mặt.
Bên trong phòng, tràn ngập ôn nhu.
...
Ngón tay của trưởng công chúa điện hạ từ trên cánh môi bạc tình bạc nghĩa trượt xuống, vuốt ve vết thương nhàn nhạt trên cổ tay người nọ, ánh mắt dừng trên đôi mắt nhắm chặt.
Vẫn là khuôn mặt kia, vì cái gì không hề khuynh quốc khuynh thành, càng không hề có cảm giác kinh diễm? Nhưng vì cái gì, lại không rời được ánh mắt?
Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt kia mở. Con ngươi màu đen mang theo sự giảo hoạt quên thuộc giờ này mang theo khiêu khích cùng thâm tình nhìn đối diện với trưởng công chúa điện hạ.
"Chỉ nhi, ta nhìn có được không?" Nhiếp chính vương tỷ tỷ cười tươi như hoa, ngầm đắc ý.
Triệu Chỉ không để ý tới nàng, nói: "Hầu hạ bản cung mặc quần áo, truyền thiện."
"Hả?" Nhiếp chính vương tỷ tỷ lại ở trên giường không muốn rời giường, cười khanh khách nói: "Ăn cơm cái gì, Khanh khanh ăn ta còn chưa đủ a?"
Triệu Chỉ nhìn nàng, nghĩ, người này tại sao so với năm đó khác biệt lớn như vậy? Vì cái gì năm đó lại không nhìn ra tính cách nàng ác liệt, tự kỷ, háo sắc như vậy chứ?
Triệu Chỉ bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc bình tĩnh giống như năm đó, thở vài cái, sau đó mới nói một câu thiếu chút nữa khiến Nhiếp chính vương khiếp sợ đến mức muốn tự sát: "Khóe mắt có nếp nhăn."
"Ở đâu?!" Nhiếp chính vương lập tức ngồi dậy, cũng không quản những vết ô mai lấm tấm trên da thịt trần trụi, thuận tay nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, đi chân trần về hướng bàn trang điểm: "Ta đây yêu nghiệt như vậy, chú ý bảo dưỡng như vậy. Mỗi ngày dùng sữa rửa mặt, dùng dưa chuột đắp mặt, còn dùng bột ngọc trai cùng mật ong làm mặt nạ, như thế nào lại có nếp nhăn?"
Bọc áo khoác ngồi ở trước bàn trang điểm, đối diện gương đồng nhìn kỹ mặt mình: "Chỗ nào có nếp nhăn?" Nhìn hồi lâu, thì thào, lầm bẩm: "Ngô, không có a, vẫn là khuôn mặt chim sa cá lăn, bế nguyệt tu hoa đấy thôi!" Nhiếp chính vương phi thường tự tin gật đầu trước gương đồng gật đầu: "Ta đã nói rồi..."
Nhiếp chính vương ở trước gương đồng lộ ra nụ cười mê người, động tác quyến rũ, bán che bán đậy thân thể, so với không mặc quần áo càng mê người.
Không biết khi nào trưởng công chúa đã muốn khoác trung y màu trắng, đứng ở bên cạnh người nàng. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm... ngực của nàng. Ánh mắt kia lộ ra quang mang làm cho nàng quen thuộc: Gì, Chỉ, công chúa?"
Thần tình của Nhiếp chính vương tỷ tỷ lập tức tươi cười, nịnh nọt nói: "Khanh khanh a, nàng rời giường? Đói bụng không đó, ta đi truyền thiện..."
Trưởng công chúa không để ý tới nàng, cúi đầu nhìn nàng, nâng tay phải lên, ôm lấy người của nàng, hơi híp mắt, bắn ra ánh sáng nguy hiểm: "Mới vừa rồi, là ai nói để cho bản cung ăn ngươi? Bản cung khiêm nhường chấp nhận, ân chuẩn."
"Nhân gia chỉ đơn thuần nói thế mà thôi, chỉ là nói mà thôi! Khanh khanh, ta đói bụng... Ta thật sự đói bụng..."
Đây là cái gọi là làm bậy không thể sống a!
Khanh Khanh nhà nàng không phải luôn thích người khác hầu hạ nàng sao? Vì cái gì lại bỗng nhiên hóa thân vi lang a?
Tuy nói rằng Lục Vô Song nàng mị lực ngày càng lớn là sự thật, nhưng có thể chịu được gây sức ép cả đêm khuya còn nay còn tiếp tục được a? Chuyện phòng the cũng là phải tiết chế a khanh khanh!
Trưởng công chúa điện hạ kéo lấy người nàng, tháo xuống mấy viên trân châu trên áo khoác của Lục Vô Song, trong nháy mắt bắn về phía chùm nho trên mặt bàn. Hơn mười quả nho xanh biếc ướt át bắn trở về, ngoan ngoãn nằm trong bàn tay của trưởng công chúa. Trưởng công chúa ngậm một quả nho, hôn xuống: "Đây là đồ ăn sáng."
"Ưm, hảo ngọt..."
"Như vậy sao? Song nhi, ngươi không phải hay cùng hoàng đệ chơi đùa sao? Hôm nay cũng cùng bản cung chơi đùa một chút đi thôi!"
Này, này trưởng công chúa điện hạ, ghen đến mức này là phạm quy a!
Nhiếp chính vương nhìn trưởng công chúa cười không có hảo ý, ánh mắt chế nhạo cùng với quả nho trong tay nàng, trong lòng có dự cảm bất hảo: "Khanh khanh, nàng... Nàng muốn làm cái gì? Trói buộc hay là vân vân coi như thôi. Những thứ đây đây đây đó kỳ quái, nàng là học được từ đâu đó?"
Trưởng công chúa điện hạ cười lạnh nói: "Ngươi không phải đi thúy Hoa lâu chơi đùa cùng mấy vị hoa khôi rất vui cẻ sao?"
Nhiếp chính vương cắn góc chăn: "Nhân gia đó là trò chuyện cùng mấy vị Đường chủ, phó đường chủ của Yến Tử môn để trao đổi tình cảm, nàng đều cho nhân gia ôm ván giặt đồ mà ngủ mấy buổi tối..."
"Là như vậy sao? Bản cung như thế nào lại nhìn thấy có người thích thú? Bản đông cung đồ này, chẳng lẽ cũng là tình báo của Yến Tử môn?" Trưởng công chúa điện hạ rút ra dưới gối một quyên sách màu lam được khâu lại bằng chỉ, tiện tay lật vài trang.
Sắc mặt Nhiếp chính vương đại biến: "Quyển sách này như thế nào lại ở trong tay nàng? A khanh khanh, ta sai lầm rồi..."
"Không, bản cung cho rằng ngươi một chút cũng không sai." Lúc Trưởng công chúa điện hạ lấy "Bản cung" để tự xưng, Nhiếp chính vương đừng nghĩ muốn sống dễ chịu. "Bản cung cho rằng, bản đông cung đồ này của ngươi, họa rất khá, rất tốt."
Nhiếp chính vương giãy không ra, dứt khoát ôm lấy vòng eo của trưởng công chúa điện hạ không buông tay.
"Chỉ nhi ngươi phá hư... Ta chán ghét võ lâm cao thủ ——-"
"Như thế này ngươi sẽ thích." Triệu Chỉ đem Lục Vô Song ấn trên mặt đất, đầu gối tách ra hai chân của nàng. Ngón cái cùng ngón trỏ cầm một quả nho xanh tròn căng, từ trên đầu gối đối phương chậm rãi ấn đi vào...
Nhiếp chính vương nắm chắt lấy quần áo trên mặt đất, thở gấp gáp, ngoại trừ rên rỉ, một chữ cũng không nói nên lời.
Nụ hôn của trưởng công chúa vừa ôn nhu vừa tinh tế; ngón tay của trưởng công chúa bá đạo lại thật cẩn thận.
Vị nữ tử này vừa ra đời đã là tôn quý, được nâng niu che chở trong lòng bàn tay, được mọi người hầu hạ kính ngưỡng lại yêu sâu đậm một nữ tử như mình; mà chính mình, lúc trước sao lại vô tâm vô phế cô phụ sự tin tưởng của nàng? Vì sao hết lần này đến lần khác làm cho nàng thương tâm? Cho dù hầu hạ người này suốt cả đời này, cho dù dốc toàn bộ tình yêu của quãng đời còn lại cũng làm sao có thể tìm về thời gian thanh xuân từng bị chính mình khinh thường?
Khi đó màn đêm trước bình minh, nàng cùng nàng thử thăm dò tới gần lẫn nhau;
Khi đó a, các nàng vẫn còn tuổi thanh xuân, đa tình dễ tổn thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT