“Ầm ầm ——”

Một tia sáng trắng chói mắt xẹt qua đài quan sát, đường gấp khúc lóe lên trong phòng khách mờ tối.

Cơn mưa bị kìm nén hàng chục giờ cuối cùng cũng trút xuống.

Những hạt mưa lớn như hạt đậu, rơi lộp độp hỗn loạn.

Mưa lớn kèm theo sấm chớp vào mùa đông không phải là hiện tượng phổ biến, nhưng cũng không phải là hiếm.

Lối vào phủ đầy sự tĩnh lặng tách biệt khỏi thiên nhiên bên ngoài. Trần Vụ bỏ tay che mặt xuống, bả vai bị siết chặt đến mức run lên vì đau: “Để anh đi nâng bức tường kính của đài quan sát lên.”

Yến Vi Sí buông lỏng lực, trừng mắt nhìn Trần Vụ: “Bây giờ còn lo tường kính sao?”

Trần Vụ yếu ớt nói: “Bàn ghế bị ướt mưa có thể lau, nhưng kính viễn vọng chưa được cất đi, sẽ bị hỏng mất…”

Yến Vi Sí gầm nhẹ: “Để nó hỏng luôn!”

Trần Vụ cúi đầu: “Vậy anh mang hoa…”

Bàn tay đặt trên vai anh đang run rẩy, chứa đựng đầy ắp cảm xúc mãnh liệt tuôn trào, anh không nói tiếp.

“Anh vừa về nước, rất mệt vì lệch múi giờ, em cũng mệt, tối nay em còn muốn làm anh. Ngày mai hẹn hò, dẫn anh đi ngồi vòng đu quay ngắm cảnh, chúng ta nói chuyện tử tế.” Yến Vi Sí dùng một tay ôm eo Trần Vụ, vai và lưng căng cứng dựa vào tường. Hắn trầm giọng nói, “Ngẩng đầu lên, nhìn em.”

Trần Vụ hít một hơi nhẹ, từ từ ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt híp lại của Yến Vi Sí đen sâu không thấy đáy: “Cái gì gọi là quên mất em, Trần Vụ?”

“Là hồi nhỏ…”

Trần Vụ vừa mở miệng đã bị tiếng sấm thứ hai cắt ngang.

Tiếp theo, tam thể và chó vàng cũng tham gia vào.

Yến Vi Sí kéo Trần Vụ vào phòng ngủ phụ gần cửa ra vào nhất, cửa phòng đóng “rầm” một tiếng.

Âm thanh rất lớn, có vẻ như đang tức giận.

“Không đóng sầm cửa.” Yến Vi Sí bực bội giải thích, “Gió đẩy, do quán tính thôi.”

“Anh biết.” Trần Vụ đặt bó hoa lên chiếc bàn hình chữ U cạnh tường, quay lưng về phía Yến Vi Sí và đối diện với bức tranh tường, nói chậm rãi, “Anh hoàn toàn không nhớ gì về em khi còn nhỏ. Trong đoạn ký ức ở ngôi miếu nhỏ đó, không có em.”

Dòng không khí xung quanh dần dần ngưng trệ, hình thành một lớp băng lạnh lẽo, phản chiếu đôi mắt ngỡ ngàng của Yến Vi Sí.

Một vài mảnh ký ức vụn vặt chưa từng được chú ý đến bỗng nhiên trỗi dậy từ góc khuất, len lỏi vào tim hắn, trong khoảnh khắc đó, khả năng cảm nhận của hắn bùng nổ đến cực điểm.

“Thảo nào…”

Khuôn mặt Yến Vi Sí đầy vẻ bừng tỉnh: “Thảo nào anh lại hỏi em uốn tóc ở đâu.”

“Lúc ấy em còn nghĩ anh tìm chủ đề bắt chuyện, muốn gần gũi với em, nhưng anh không có thành ý, chỉ dùng mấy câu hỏi ngớ ngẩn đó để đối phó với em.”

Nói đến đây, hắn tự cười thành tiếng, “Thực ra anh còn không biết tóc em vàng xoăn tự nhiên, cũng không biết em sợ ma quỷ. Anh chỉ mải mê xem phim ma của anh, không biết em đang giả vờ bình tĩnh, suýt nữa bóp nát hộp bánh quy.”

“Thảo nào anh chưa bao giờ nói với em những câu như “Em khác hồi nhỏ rồi” hay “Em vẫn giống khi bé”, thì ra là anh quên mất, không nói là do sợ lộ tẩy.”

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào sau gáy Trần Vụ, giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng cười khó tả, “Em bảo anh gọi em như hồi nhỏ, anh nói em lớn rồi, em nói em không quan tâm, anh nhất định phải gọi em là A Sí, thế là anh đồng ý.”

“Thực ra là anh quên mất mình đã từng gọi em thế nào, có câu trả lời của em mới có thể điền vào chỗ trống đó.”

Trần Vụ vẫn quay lưng về phía Yến Vi Sí, không phát ra âm thanh nào, cũng không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.

“Anh bảo em rằng mẹ em trông thật trẻ, em thấy lạ tại sao anh lại nói như vậy, đâu phải lần đầu tiên gặp. Anh lại đổi cách nói khác, anh nói, vẫn trẻ.”

“Hóa ra anh quên hết rồi.”

Yến Vi Sí sờ túi quần tây tìm thuốc lá, cổ họng khô khốc, như có ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, mỗi lần hít thở đều tác động đến phổi của hắn, “Anh hỏi em đứng thứ mấy trong nhà, em nghĩ hồi nhỏ hẳn là em đã kể cho anh nghe về gia đình mình.”

“Anh nói không có, em tin. Anh nói gì em cũng tin.”

Nhớ lại những điều này, lúc ấy hắn hoặc là không nhận ra sự bất thường, hoặc là tự mình tìm lý do để thuyết phục bản thân.

Có lẽ không chỉ có những điều này.

Ánh mắt Yến Vi Sí di chuyển xuống dưới, dừng lại trên bàn tay trái đang buông thõng của Trần Vụ.

Hai vết bỏng hình đám mây nhỏ trên đầu ngón tay đâm vào mắt hắn. Hắn bước tới gần, lòng bàn tay áp lên hai vết bỏng đó: “Quên như thế nào? Còn có thể quên sạch sẽ không sót lại chút gì?”

Trần Vụ nhẹ giọng trả lời: “Chính là trận tuyết lớn năm ấy.”

Hơi thở của Yến Vi Sí ngột bị chặn lại, Trần Vụ hé mở một góc khuất, bên trong đó là sự yếu đuối bất lực của anh.

Năm ấy tuyết rơi dày đặc, anh đã chịu đựng không biết bao nhiêu ngày đêm bên ngoài nhà kho, mơ màng được Quý Trường Hà cứu sống. Anh hoàn toàn không biết rằng trước đó, mình đã vô tình đánh mất một số ký ức.

Trong nhận thức của Trần Vụ, ngôi miếu nhỏ chỉ có sư phụ, sư huynh và anh, không có ai khác.

Mãi đến tận nhiều năm sau, gặp lại sư huynh.

Đối với những gì Yến Vi Sí vừa nói khi bước vào nhà, Trần Vụ có thể dễ dàng chuyển đề tài. Anh có ít nhất hai cách giải thích trở lên, chẳng hạn như anh luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ là không nói ra.

Nhưng anh không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào để xoa dịu tâm hồn Yến Vi Sí.

Anh cảm thấy cơ hội này có thể sử dụng được, nên đã sử dụng.

Hoặc từ lâu đã chờ đợi một cơ hội để ngả bài. Cũng có thể anh không nghĩ nhiều, không băn khoăn, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

“Lúc đó có lẽ não bị sốt hỏng rồi.” Trần Vụ thở dài.

Yến Vi Sí xoay Trần Vụ lại, để anh đối mặt với mình, hai tay xoa mắt và mặt anh, thấy chỗ nào cũng khô ráo, nhịp tim gấp gáp mới hơi bình ổn lại.

“Anh gặp sư huynh ở Xuân Quế, anh ấy nói với anh rằng đã gặp em, còn nói em đang học ở trường Kỹ thuật Dạy nghề Tây Đức, sống một mình ở hồ chứa nước. Sư huynh có nhắc đến một chút chuyện của chúng ta ở miếu nhỏ hồi xưa.” Trần Vụ cụp mắt xuống, giọng nói đầy chua xót thuần túy, “Bấy giờ anh mới biết em là ai, miếu nhỏ còn có em.”

“Xin lỗi em.” Anh gửi lời xin lỗi muộn màng.

Từ góc độ của người yêu, cũng từ góc độ của người bạn cũ, người bạn thời thơ ấu.

Lòng áy náy này đã sinh sôi mạnh mẽ trong bóng tối của trái tim từ lâu, ngày qua ngày, năm này qua năm khác không thấy ánh sáng, cuối cùng vào khoảnh khắc này mới trỗi dậy.

Trần Vụ nói thêm một lần nữa.

“Em không muốn nghe điều này.” Yến Vi Sí véo cằm anh.

Trần Vụ bỗng nhiên nói: “Anh yêu em.”

Yến Vi Sí sững sờ, mặt nóng lên: “Cũng không phải là muốn nghe…”

“Vậy sao, em không muốn nghe à?” Trần Vụ ngắt lời hắn, nhẹ nhàng nói, “Ồ, anh biết rồi.”

“Không phải, anh biết gì chứ, đừng có mà đánh trống lảng.” Trán Yến Vi Sí toát mồ hôi lạnh, lực trên tay vô thức tăng thêm.

Trần Vụ gỡ bàn tay đang nắm cằm mình ra, xoa xoa chỗ bị nắm: “Em làm anh đau.”

Yến Vi Sí theo phản xạ đứng thẳng người, hai chân khép lại, tay buông thõng, dáng vẻ chờ lãnh đạo giáo huấn.



Đệt.

Rốt cuộc bây giờ ai đang tính sổ với ai, thật là chịu thua luôn.

Bầu không khí đã trở lại ấm áp như thường ngày. Trần Vụ vẫn đang xoa cằm.

“Để em xem.” Yến Vi Sí kiểm tra cằm Trần Vụ, có dấu tay đỏ đỏ. Hắn nhíu mày tự trách, “Bôi thuốc đi.”

Trần Vụ: “…”

Yến Vi Sí không nói gì thêm, kéo Trần Vụ ra ngoài lấy hộp thuốc, mèo chó nằm trước cửa lập tức kêu ầm ĩ.

Cảnh tượng như cha mẹ cãi nhau đòi ly hôn, hai anh em bất lực và lo lắng.

Khuôn mặt Yến Vi Sí giật giật, hắn dùng chân đẩy một con ra, cùng với lời an ủi vội vàng của Trần Vụ, “Đậu Đậu Miên Miên, bọn mày đừng kêu nữa, sẽ làm phiền hàng xóm đấy.”

Tiếng kêu của mèo chó giảm bớt, chúng ngoan ngoãn vẫy đuôi với anh.

Trần Vụ liên tục quay đầu nhìn chúng, khuôn mặt bị hai ngón tay thô ráp nắm lấy, anh mới thu hồi ánh mắt: “A Sí, đừng tìm thuốc nữa, không cần đâu.”

Không có phản hồi.

Yến Vi Sí tìm thấy hộp thuốc trong tủ ở phòng khách. Hắn lấy ra một chai xịt, xịt vài cái lên vết bầm trên cằm Trần Vụ.

Chất lỏng màu nâu nhạt dính vào, mang theo một mùi hương thoang thoảng.

Trần Vụ thấy Yến Vi Sí không nói gì liền đi nâng bức tường kính của đài quan sát, khi anh nhanh chóng quay lại, Yến Vi Sí vẫn cầm chai xịt, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

“A Sí…”

“Anh chỉ biết về em khi gặp lại Tịnh Dương ở Xuân Quế, vậy tại sao lúc chúng ta gặp nhau, anh không nói thật? Nếu anh giải thích rõ ràng, em có thể không tin sao?”

Hai người đồng thời lên tiếng, người sau nhìn chằm chằm người trước.

Trần Vụ nới lỏng cà vạt của Yến Vi Sí, tháo nó ra: “Nếu anh nói thật, em sẽ không cho anh ở nhờ.”

Yến Vi Sí: “…”

Đúng thật.

Lúc ấy Tịnh Dương bảo hắn rằng Trần Vụ nhớ hắn suốt những năm qua, luôn quan tâm đến hắn. Vì vậy hắn mới có chút cảm động, nể tình cũ mà đưa chìa khóa ngôi nhà nhỏ cho Trần Vụ.

Trần Vụ nói dối, họ mới có những chuyện sau này.

Yến Vi Sí dở khóc dở cười.

Trên đời này còn có cuộc hội ngộ nào bắt đầu bằng lời nói dối không?

Chắc là có.

Lời nói dối bị vạch trần, tiếp theo là sự oán trách, cãi vã, hiểu lầm, cả hai đều chờ đợi đối phương nhường bước, giằng co, mệt mỏi…

Những điều đó sẽ không xuất hiện giữa hắn và Trần Vụ, hắn không làm chuyện ngu ngốc.

Yến Vi Sí ném chai xịt vào hộp thuốc: “Vậy anh đã không nhớ em, đối với anh, em chẳng qua chỉ là một người lạ, một người lạ đẹp trai, cực phẩm trong giới gay, rất khó tiếp cận, từ đầu đến chân đều viết đừng rõ đến gần, một tên côn đồ đầu gấu trong trường, đánh nhau không chớp mắt. Anh muốn làm bảo vệ đến sau Tết, hoàn toàn có thể chọn một căn nhà cho thuê gần Tây Đức, vừa có thể sống yên ổn mà đi lại cũng thuận tiện. Tại sao anh lại phải nhờ Tịnh Dương giúp đỡ để tìm đến em, nói những điều không có thật thông qua anh ta để có được sự tin tưởng của em, thậm chí còn làm việc nhà, chăm sóc ăn uống cho em, chiều chuộng em để kéo gần mối quan hệ?”

Trần Vụ chớp mắt: “Dù anh có nhớ em hay không, em vẫn là người bạn rất tốt của anh trước đây mà.”

Logic này rất vững chắc, Yến Vi Sí không thể phản bác, lập tức buột miệng: “Không thể là anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên trước khi gặp Tịnh Dương, bị em mê hoặc, đang lo không biết làm thế nào để tiếp cận em, Tịnh Dương xuất hiện, anh không ngờ em vẫn là bạn chơi hồi nhỏ của anh, nên anh đã nắm bắt cơ hội này để tìm cách đến ở nhà em sao?”

Trần Vụ lúng túng lắc đầu: “Anh mới chia tay không lâu, sao có thể nhanh chóng muốn một mối tình mới được.”

Yến Vi Sí: “…”

Mẹ kiếp, quên mất chuyện này.

Với tính cách của Trần Vụ, quả thực vào thời điểm đó không thể nào rung động trước hắn.

Thôi, không phân tích nữa, hắn sợ mình sẽ trầm cảm mất.

Yến Vi Sí đóng hộp thuốc lại, nhét vào tủ: “Sau đó sao không thẳng thắn? Em đã làm bạn trai anh được bốn năm rồi, chưa kể còn có một năm làm bạn cùng phòng và theo đuổi anh, anh có rất nhiều cơ hội.”

“Lúc ở Xuân Quế, anh đã cố gắng nhớ lại em thông qua việc tiếp xúc hàng ngày với em. Chúng ta sống chung một nhà, ăn chung một nồi cơm, chúng ta có rất nhiều kỷ niệm, anh nghĩ mình có thể tìm ra công tắc của ký ức, để chúng trở về nhà, nhưng anh đã không thành công.” Trần Vụ hơi dừng lại, “Đến Thủ Thành, anh vẫn tiếp tục thử.”

“Cho đến hôm nay, vào giây phút này…”

Anh nhíu mày thất vọng, khóe mắt rung động nhanh chóng hiện lên vẻ ướt át, “Anh vẫn không nhớ ra được gì.”

Yến Vi Sí không nói một lời, sự im lặng đáng sợ khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Trần Vụ nắm lấy áo sơ mi của hắn, ngón tay chạm lên một chiếc cúc: “Anh không cố ý quên em, em cũng hiểu… Quả thực anh đã lừa dối em, anh đã lừa dối em về chuyện này, nhưng tình yêu của anh dành cho em là thật…”

Yến Vi Sí hôn lên môi anh.

Đêm nay được gọi là đêm bình an, đa số mọi người cũng sẽ đón mừng, họ muốn tuyên bố sự khởi đầu của ngày lễ theo cách của mình.

Tam thể gật gù buồn ngủ, chó vàng giơ một chân lên bảo vệ nó, đầu cúi xuống, mắt mở to cố gắng chống đỡ, ép thành hai mí luôn.

Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, ngăn cách tiếng ồn, không biết tình hình bên trong là gì, hai chủ nhân có đang nghỉ ngơi hay không.

Những bông hoa vẫn còn trong phòng ngủ phụ, không ai quan tâm.

Chó vàng không chịu nổi nữa, chìm vào giấc ngủ.

Phòng ngủ chính đốt hương trầm, Trần Vụ nằm trên giường, mặc áo ngủ của Yến Vi Sí, tay co lại trong ống tay áo, chân được che bởi ống quần. Anh nhắm mắt, lông mi không ngừng rung rinh.

Làm hai lần, không còn chút sức lực nào, nhưng đồng hồ sinh học của anh vẫn chưa thích nghi được với múi giờ trong nước.

Hơn nữa còn vén mở bí mật chôn giấu, nói rất nhiều lời.

Không ngủ được.

Trần Vụ căng căng cái lưng mỏi nhừ rồi lật người nằm sấp, chiếc chăn màu xanh nhạt phủ lên lưng anh, tóc mai uốn cong dịu dàng, vài sợi tóc nhẹ nhàng chạm vào dái tai.

Mưa bên ngoài vẫn rơi. Tiếng mưa đập vào cửa sổ nghe như có xen lẫn tuyết mỏng.

Mùa đông ở thành phố Thủ Thành này không thể nào phủ đầy tuyết trắng, cùng lắm chỉ có vài bông tuyết rơi xuống rồi tan ngay, như thể chưa từng đến.

Trần Vụ mò mẫm tìm điều khiển từ xa bên cạnh gối, tắt mấy chiếc đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, ánh mắt anh lướt qua phòng tắm, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.

Điện thoại trên đầu giường đổ chuông.

Là Dư Trản gọi đến, hắn vẫn đang xác nhận danh sách khách mời cho bữa tiệc mừng thọ ngày mai, gọi cho Trần Vụ để hỏi thời gian: “Ngày mai mấy giờ hai người đến?”

Trần Vụ mím môi, anh chưa từng gặp hai đứa con của Dư Trản, chắc chắn phải mua quà khi đến, nhưng chưa nghĩ ra mua gì, có lẽ là đồ chơi gì đó.

Đến lúc đó sẽ bàn bạc với A Sí.

“Tôi không rõ tình hình công việc của A Sí, chúng tôi sẽ cố gắng đến sớm.” Trần Vụ đáp.

Dư Trản nghe thấy giọng Trần Vụ khàn đi như vậy, rõ ràng là vừa mới kết thúc chuyện gì kia, khóe mắt hắn giật giật, giọng dịu dàng: “Chú ý sức khỏe nhé, người trẻ tuổi không biết kiềm chế, cậu đừng quá nuông chiều.”

Trần Vụ buồn bực: “Chỉ có A Sí là người trẻ tuổi thôi sao? Tôi cũng đâu có già.”

Dư Trản: “…”

“Chỉ có tôi già thôi.” Hắn bị Trần Vụ đánh bại bởi trọng điểm này.

Trần Vụ khẽ hắng giọng để giọng nói của mình bớt mềm mại: “Anh cũng không già, mới hơn ba mươi tuổi, đang độ tráng niên.”

Dư Trản mỉm cười: “Vậy ngày mai gặp rồi nói chuyện tiếp, chúc ngủ ngon.”

Cuối cùng, sợ đứa cháu kia ghen tuông, hắn nói thêm: “Cậu và bạn trai nhỏ của cậu ngủ sớm đi.”

Trần Vụ đặt điện thoại trở lại đầu giường.

“Bạn trai nhỏ…” Anh lẩm bẩm, “Đang hút thuốc đấy.”

Trong phòng tắm mờ hơi nước, Yến Vi Sí ngậm điếu thuốc trên môi, lau chùi sàn nhà và mặt bàn. Hắn bận rộn một lúc rồi kẹp điếu thuốc ra, gõ nhẹ hai cái để tàn thuốc rơi vào bồn rửa, xả nước trôi đi.

Chiếc gương trước mặt cũng bẩn.

“Chậc.”

Yến Vi Sí xé một miếng khăn ướt lau gương, lau phút chốc thì nổi giận.

Trần Vụ thậm chí còn nhớ tất cả mọi chuyện liên quan đến cặp cha mẹ độc ác đó, nhưng lại không nhớ hắn.

Hắn sống ở ngôi miếu nhỏ bảy năm, Trần Vụ đã ở bên hắn bảy năm.

Ngắn ư?

Làm sao có thể quên sạch sẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ không có một vài khoảnh khắc ấn tượng sâu sắc nào sao?

Nỗi buồn bực khó chịu của Yến Vi Sí chuyển thành tủi thân. Hắn ném khăn ướt lên mặt bàn, khuỵu gối ngồi thụp xuống, hai má hóp lại, rít một hơi thuốc thật mạnh.

Trên người chỉ mặc một chiếc quần bốn góc màu đen, từng thớ cơ bắp hiện rõ, toàn thân như một cây cung căng tràn sức mạnh, một con sư tử đực trưởng thành đầy sức bật.

Chỉ là trên lưng có vài vết cào, tăng thêm hơi thở gợi cảm hoang dã.

Tay nắm cửa đột nhiên xoay chuyển, không mở hoàn toàn, chỉ hé ra một khe hở.

Hơi ẩm và sương nước tràn ra ngoài, phủ kín lông mày, mắt mũi miệng của Trần Vụ. Anh gọi: “A Sí, em còn bao lâu nữa?”

Yến Vi Sí nghiêng đầu nhìn người trong khe cửa: “Không phải đã bảo anh ngủ trước sao?”

Trần Vụ: “Anh đợi em mà.”

Vị cay đắng trong miệng Yến Vi Sí lập tức tan biến, hắn vứt đầu lọc thuốc đi, đứng dậy rửa mặt rồi mở cửa, tự nhiên nhẹ nhàng bế Trần Vụ vào phòng ngủ.

“Tư thế này, em đã bế anh không đến trăm lần thì cũng vài chục lần rồi, sao anh vẫn chưa quen nhỉ? Chân vắt lên, ôm lấy em, kẹp chặt vào.”

Trần Vụ không nhấc chân: “A Sí, đừng buồn nữa được không?”

Yến Vi Sí thuận thế vùi đầu vào cổ áo ngủ của anh, tiếc nuối nói: “Anh đã đánh mất bảy năm của em, đó là lúc em đáng yêu nhất.”

Trần Vụ nhỏ giọng: “Thật sự xin lỗi.”

“Quá khứ rất quan trọng…” Yến Vi Sí hôn lên cần cổ ấm áp của anh, “Nhưng hiện tại và tương lai còn quan trọng hơn.”

Trần Vụ cẩn thận hỏi: “Vậy em tha thứ cho anh rồi chứ?”

“Tha thứ cái gì, đâu phải lỗi của anh.” Tâm trạng rối bời của Yến Vi Sí đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ còn lại nỗi sợ hãi là không thay đổi, “Cơ thể anh gặp nguy hiểm lớn, kho lưu trữ ký ức đã tự ý dọn dẹp mà không có sự đồng ý của anh, chẳng qua em là người xui xẻo bị xóa đi thôi. Bỏ sót một người, mẹ em.”

Trần Vụ có thể sống sót sau trận bão tuyết nhiều năm trước, rồi xuất hiện trước mặt hắn nhiều năm sau, đã là may mắn lớn nhất trong đời hắn.

Dẫu là một lời nói dối dành cho hắn —— Lâu rồi không gặp, anh nhớ em, anh mong em sống tốt.

Yến Vi Sí ôm Trần Vụ nằm xuống giường, lồng ngực rung động áp vào anh: “Mỗi lần em nói về quá khứ, có phải anh căng thẳng lắm không? Anh sẽ nghĩ gì?”

“Căng thẳng chứ, đầu óc anh trống rỗng, nghĩ rất nhiều nhưng lại như không nghĩ gì.” Trần Vụ thành thật nói, “Anh phải nói dối, trong lòng thấy có lỗi.”

Anh thở hổn hển đẩy người đàn ông trên người mình ra: “A Sí, anh đã nói hết với em rồi, sau này có thể em sẽ vô thức nhắc đến chuyện hồi nhỏ với anh, anh không có cách nào đáp lại em.”

Yến Vi Sí nằm xuống bên cạnh anh, nhìn trần nhà một lúc, đột nhiên nói: “Chúng ta đến ngôi miếu nhỏ đi.”

Trần Vụ ngơ ngác quay đầu: “Hả?”

“Em sẽ dẫn anh đi tìm lại ký ức, về em, về chúng ta.” Yến Vi Sí ngồi dậy, ánh mắt nóng bỏng và chân thành.

Trần Vụ sững sờ: “Nếu không tìm lại được thì sao?”

Yến Vi Sí nhẹ nhàng nắm tai anh: “Vậy thì sẽ bù đắp cho anh, để em bù đắp.”

Lời nói dối dù có thiện ý cũng vẫn là lời nói dối, có bao nhiêu lý do cũng không thể phá vỡ nền tảng của lời nói dối.

Sau nửa đêm, Trần Vụ mơ màng ngủ thiếp đi. Anh ngủ không yên, miệng hé mở phát ra tiếng nói mớ đầy áy náy.

Trần Vụ không biết rằng, người bị anh lừa dối bấy lâu nay đang lo lắng ôm anh, nắm lấy bàn tay cuộn tròn của anh rồi hôn lên từng ngón tay.

Ngày hôm sau, Trần Vụ theo Yến Vi Sí đến Yến thị. Anh tiếp tục ngủ say sưa trong phòng nghỉ, sau đó bị cắn tỉnh.

“Mấy giờ rồi?” Trần Vụ ngái ngủ hỏi.

“Đến lúc phải đi rồi.” Yến Vi Sí nằm đè lên người anh, mắt nhắm nghiền mệt mỏi, “Em đã cho người đặt quà cho hai đứa con của Dư Trản rồi, ba phút nữa gọi em dậy.”

“Thôi.” Yến Vi Sí đứng dậy lấy kính cho Trần Vụ, “Xong việc sớm, đến miếu sớm, em đã sắp xếp máy bay trực thăng rồi, tiết kiệm được thời gian leo núi.”

Trần Vụ đeo kính vào, tóc rối tung nhìn hắn.

“Muốn leo núi à? Bên đó mấy hôm nay tuyết rơi dày đặc.” Yến Vi Sí mở điện thoại, “Nếu anh thực sự muốn leo, em sẽ bảo người chuẩn bị đồ giữ ấm cho chúng ta.”

“Vậy không leo nữa.” Trần Vụ ấn nhẹ vào eo săn chắc của Yến Vi Sí, hành động này rất có ý nghĩa, không cần nói cũng hiểu.

Mặt Yến Vi Sí tối sầm lại: “Lo lắng cái gì, eo của bạn trai anh khỏe lắm.”

“… Anh chưa nói gì mà.” Trần Vụ lẩm bẩm.

Sinh nhật của cụ Dư năm ngoái không tổ chức lớn, nhưng năm nay lại làm rất long trọng, ông cụ khoe khoang cháu trai cháu gái của mình trong bữa tiệc, cũng chính thức công bố thân phận của họ.

Không có quan hệ máu mủ, nhưng vẫn là một phần của nhà họ Dư. Chỉ cần là những điều con cái nhà giàu có thì hai đứa trẻ đều sẽ có.

Sau khi hoàn thành quy trình tặng quà chúc thọ, cụ Dư giao lại sân khấu cho con trai mình, sau đó kéo Trần Vụ vào thư phòng trò chuyện một lúc lâu, chủ yếu là Trần Vụ nói.

Có những khó khăn trong học tập, và cả những kế hoạch cho bản thân.

Cụ Dư lén ăn chiếc bánh mà Trần Vụ đã bí mật mua cho ông cụ trên đường: “Dù sao vị trí này của tôi cũng là của cậu.”

Trần Vụ: “Ôi…”

“Cậu cũng đừng sợ trong viện có người không phục.” Cụ Dư không để ý đến vẻ mặt sầu não và thở dài của học trò, “Lúc tôi lên chức, người không phục nhiều lắm, tôi thì thích thử thách. Chẳng lẽ cậu không thích vả mặt họ sao?”.

“Em không thích kiểu hoạt động đó lắm.” Trần Vụ thâm ý nói, “Thầy thật là hoạt bát.”

“Thời trẻ không gọi là hoạt bát, mà gọi là cuồng nhiệt, tự tin, lộ ra khí phách ngút trời, cậu có thể lộ lại không lộ.” Cụ Dư luyến tiếc xúc miếng bánh cuối cùng: “Đi mau đi.”

Trong mắt Trần Vụ lộ ra vài phần kinh ngạc.

“Bạn trai cậu viết “Chúng tôi phải đi hẹn hò” trên mặt, vội vàng chẳng ra sao, mất mặt.” Cụ Dư hừ một tiếng.

“Cũng không hẳn là hẹn hò, có chút việc thôi ạ.” Trần Vụ vuốt những sợi tóc bạc trên đầu ông cụ, “Vậy em đi trước nhé, trước khi về trường em sẽ đến ăn cơm cùng thầy.”

Khuôn mặt già nua của cụ Dư không nhịn được nở nụ cười, ông cụ vội vàng thu lại: “Được rồi được rồi!”

Trên núi sâu phủ một lớp tuyết dày, ngôi miếu nhỏ gần như bị nuốt chửng.

Trực thăng dừng lại ở một nơi, thang dây đung đưa giữa không trung, Trần Vụ bám vào thang trèo xuống. Anh dừng lại ở bậc cuối cùng rồi nhảy thẳng xuống.

Cả người rơi vào trong tuyết.

Chẳng mấy chốc, mảng tuyết lớn bên cạnh cũng bị lõm xuống.

Tiếng ồn ào của trực thăng theo gió bay đi.

“Anh nằm ngủ trong đó à?” Yến Vi Sí kéo Trần Vụ ra khỏi hố tuyết, phủi những bông tuyết trên bộ đồ bảo hộ của anh.

“Lâu lắm rồi không thấy tuyết lớn như vậy.” Trần Vụ đang nói thì chiếc mũ Lôi Phong bị gió thổi bay. Anh ngơ ngác đuổi theo, kết quả lại ngã vào tuyết.

“Ha ha ha!” Yến Vi Sí cười lớn.

Trần Vụ loay hoay bò dậy, nắm một nắm tuyết ném về phía Yến Vi Sí.

Không nỡ ném vào mặt hắn, Trần Vụ chuyển hướng, tuyết rơi xuống vạt áo hắn, tạo thành một bông hoa nhỏ vỡ vụn.

Không biết động đến dây thần kinh nào của Yến Vi Sí, hắn phấn khởi khó có thể che giấu: “Chơi ném tuyết không?”

“Không chơi.” Trần Vụ quay mặt đi.

Yến Vi Sí nhướng mày, không vội, vào miếu nhỏ trước đã, ngay trước mắt rồi. Hắn quét mắt nhìn mái ngói xám ẩn trong lớp tuyết trắng dày, sau đó quay lại nhặt chiếc mũ Lôi Phong lên đội cho Trần Vụ, thạo tay buộc chặt dây rút.

“Đoán xem, anh có từng cõng em không?”

Trần Vụ không cần suy nghĩ đã đáp: “Chắc chắn anh từng cõng em.”

Yến Vi Sí thích thú: “Lý do?”

“Em đến miếu nhỏ khi còn là một đứa trẻ, anh lớn hơn em bốn tuổi, có thể nói là đã nhìn em lớn lên.” Trần Vụ khó nhọc bước đi trong tuyết, tiến về phía miếu nhỏ cách đó không xa, “Vậy thì anh không thể không cõng em.”

Phía sau chỉ còn lại tiếng gió tuyết rít gào.

Trần Vụ vừa định quay lại thì có một lực mạnh đâm vào anh, bên tai vang lên tiếng thở gấp, “Anh đã cõng em rất nhiều lần.”

“Bốn mùa xuân hạ thu đông đều có.” Yến Vi Sí nói.

Hắn chỉ vào tuyết dưới chân rồi chỉ vào ngôi miếu nhỏ đằng trước: “Có một năm tuyết cũng lớn như vậy, trên con đường này, em đi tìm thỏ, anh đi tìm em.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó em không tìm thấy thỏ, còn anh đã tìm thấy em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play