“Anh Sí, sau khi “chết” tao sẽ ẩn mình một đoạn thời gian, mày hãy giúp tao xóa sạch mọi dấu vết có thể bị lộ, còn rất nhiều việc cần mày giúp tao giải quyết ổn thỏa, trông cậy vào mày đấy.”

“Chúc kế hoạch của chúng ta thành công.”

Đó là câu cuối cùng Khương Lương Chiêu nói với Yến Vi Sí.

Cho đến ngày hôm nay.

Vẫn là câu cuối cùng.

Nếu kế hoạch đã thành công, vậy tại sao tới giờ Khương Lương Chiêu vẫn chưa lộ diện?

Hắn ta đã đâu rồi?

Cây bút trên tay Yến Vi Sí ngừng xoay, ngôi sao vàng sẫm phản chiếu ánh sáng dưới đèn.

Trong chớp mắt, cây bút rơi xuống tập tài liệu đã ký, lăn qua lăn lại một lúc rồi dừng.

Yến Vi Sí đưa tay về phía ngăn kéo nhiều tầng bên cạnh bàn làm việc, mở ngăn kéo thứ ba và lấy ra một lá thư.

Đây là thư hắn nhận được sau khi từ thôn Lão Thạch trở về Thủ Thành không lâu.

Chữ ký trên thư thanh mảnh tao nhã, hai chữ.

—— Lương Chiêu.

Trong văn phòng yên tĩnh, Yến Vi Sí dùng dăm ba câu kể về kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang, sau đó hắn đặt lá thư lên bàn, đẩy về phía trước.

Hoàng Ngộ chìm đắm trong thông tin người bạn thân giả chết, lồng ngực phập phồng gần như bình ổn lại, hai mắt gã mở to nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Toàn thân như bị đóng băng trên xe lăn, không nhúc nhích.

“Đinh”

Tiếng kim loại đột ngột vang lên.

Đầu dây thần kinh cứng đờ của Hoàng Ngộ giật nảy, rồi bắt đầu rung lên với tần suất cao đến mức tạo ra ảo ảnh, não bộ đau nhói. Gã nhanh chóng rút ống kim trên mu bàn tay ra, trước khi giọt máu bắn xuống đất, gã thở hổn hển quay xe lăn lại.

Yến Vi Sí ngậm điếu thuốc, dùng hai ngón tay nhặt lá thư lên, ném vào lòng Hoàng Ngộ.

Hoàng Ngộ vừa cúi đầu đã quay mắt đi: “Tao không dám đọc, đệt… Đệt đệt đệt! Tao không dám!”

Trước đây khi đọc tiểu thuyết về mình và vị hôn thê trên mạng, gã luôn đọc phản ứng trước khi đọc xong chương đầu, nhất định phải xác định trước kết cục sẽ đi về đâu, là thiên đường hay địa ngục.

Là HE gã mới đọc, còn không thì…

Không thể nào không phải!

Đôi môi khô khốc của Hoàng Ngộ mím chặt thành một đường: “Anh Sí, mày nói cho tao biết trước đi, Chiêu Nhi còn sống không?”

“Khá lắm.” Yến Vi Sí gõ nhẹ bật lửa lên mặt bàn hai cái, “Đây là “chịu đựng được” mà mày nói đấy hả?”

Mặt và cổ Hoàng Ngộ nóng bừng lên, nhanh chóng bị vả mặt như vậy, thật sự hơi xấu hổ: “Tao đó chẳng phải, khụ, con người mà, lý trí và cảm xúc chỉ cách nhau một đường ranh giới, có thể chuyển đổi tùy ý.”

Trạng thái của anh Sí không khác gì bình thường, Hoàng Ngộ nắm chặt lá thư trong tay, vậy thì nội dung bên trong hẳn là tốt nhỉ?

Ví dụ như Chiêu Nhi còn sống, có thể ăn có thể chạy, tay chân lành lặn, chẳng qua hắn ta đã chán ngán những cuộc tranh giành quyền lực, nhân cơ hội này đi đến một nơi không ai quen biết, mở một tiệm chụp ảnh.

Hoặc trở thành nhiếp ảnh gia tự do, bốn bể là nhà.

Như vậy, gã sẽ tha thứ cho Chiêu Nhi và cả anh Sí cùng nhau chơi người khác, cũng chơi đùa gã.

Toàn thân Hoàng Ngộ đau nhức, nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, gã mở lá thư ra.

Ngay khoảnh khắc dòng chữ đầu tiên lọt vào tầm mắt, hai mắt gã đột nhiên nhắm lại, tay cầm thư run lên.

“Anh, anh Sí, Chiêu Nhi…”

Hoàng Ngộ, một người đàn ông, nước mắt rơi lã chã như mưa.

“Thật là bó tay.” Yến Vi Sí ấn điếu thuốc vừa hút được vài hơi vào gạt tàn, sau đó lấy một gói khăn giấy, đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc đến gần.

Hoàng Ngộ thực sự đang khóc, không phải là tiếng nấc nghẹn ngào đè nén. Gã khóc đến mức vết thương trên mặt nứt ra, nước mắt biến thành máu, cả khuôn mặt như hiện trường vụ án mạng.

“Không đọc nữa, tao không đọc nữa, mẹ kiếp Khương Lương Chiêu làm cái quái gì vậy!”

Vừa khóc vừa chửi.

Yến Vi Sí ném khăn giấy cho gã: “Nước mũi chảy đến tận miệng rồi, sếp tổng ngang ngược thời đại mới là thế này hả?”

Cảm xúc hoảng loạn của Hoàng Ngộ bị anh Sí dội một gáo nước lạnh, gã hít hít mũi, cố gắng vãn hồi hình tượng: “Sếp tổng cũng không phải lúc nào cũng lạnh lùng đâu.”

“Ông đây như đang ngồi tàu lượn siêu tốc ấy, lúc trên trời lúc dưới đất.”

Hoàng Ngộ rút vài tờ khăn giấy lau mặt, lau đến mức vết thương càng thêm thê thảm không nỡ nhìn. Gã xuýt xoa đau nhe răng trợn mắt, nhưng ôm lấy trái tim mong manh tiếp tục đọc nội dung kế tiếp trong lá thư.

Thực ra không dài, lời lẽ cũng rất ngắn gọn.

Bị bệnh.

Đã từng nghi ngờ, đã từng vùng vẫy, đã buông xuôi.

Cho bản thân, cho người thân và bạn bè, cũng cho số phận hai năm thời gian.

Hy vọng anh Sí có thể giúp đỡ chăm sóc ba người thân nhất của hắn ta trong thời hạn này, ngoài sinh lão bệnh tử bất khả kháng, không cần phải ứng phó với vui buồn giận dữ của họ. Cũng như bảo vệ doanh nghiệp gia tộc của hắn ta, có thể suy tàn, không sụp đổ là được.

Đừng tìm hắn ta.

Hai năm sau nếu còn sống, hắn ta sẽ trở về.

Không trở về được thì tức là không còn nữa.

Nếu hắn ta không còn, không cần phải bảo vệ gia tộc nữa, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.

Ngày nào đó thị trường chứng khoán rớt xuống đáy, hai người bạn thân sẽ chia nhau hoặc một người nuốt trọn.

Về những người chí thân của hắn ta, cứ dùng một phần nhỏ tài sản hắn ta để lại để đưa họ ra nước ngoài, không muốn thì để họ tự quyết, không cần phải chịu trách nhiệm cho phần đời còn lại của họ.

Trên đây là toàn bộ nội dung của bức thư.

Khương Lương Chiêu bình tĩnh, lý trí và lo toan toàn cục. Hắn ta đã tối đa hóa giá trị của cơ thể bệnh tật của mình.

Đầu đông năm ngoái coi như là vĩnh biệt. Có thể trở về thì là kỳ tích.

Hoàng Ngộ thở hổn hển, như thể quay trở lại khoảnh khắc nghe tin Chiêu Nhi qua đời, đứng tiễn đưa trong nghĩa trang dưới cơn mưa tầm tã.

Một thiếu gia nhà giàu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tinh thông cầm kỳ thư họa, quản lý tài chính, trưởng thành với sự giáo dưỡng và phong thái tốt, chỉ có một lần nổi loạn khiến mọi người ngỡ ngàng khi chưa thành niên, những giai đoạn khác đều bị trách nhiệm chi phối, cuối cùng trở thành một người thừa kế không chê vào đâu được, từ trường học đến nơi làm việc không gặp trở ngại nào, nhận được lời khen ngợi của người cha hà khắc, sự đánh giá cao của các bậc cha chú trong giới kinh doanh.

Luôn đứng đầu bảng xếp hạng quý tộc vàng của Thủ Thành, đang là lúc để thể hiện tài năng.

Một người như vậy, tuổi còn trẻ, lại bị u não.

Ác tính.

Hoàng Ngộ khóc rống lên, hai mắt trừng trừng nhìn anh Sí, gào lên rồi ném lá thư đi: “Mẹ kiếp ai thèm chia gia sản nhà nó! Ai thèm mấy đồng đó!”

Yến Vi Sí lấy hộp khăn giấy đi: “Trừng cái gì mà trừng, tao cũng là người bị lừa, chẳng phải cũng đã nghĩ thông suốt rồi sao? Bây giờ tùy mày muốn nổi giận hay đau lòng thế nào cũng được, sau đó bình tĩnh lại rồi nhặt thư lên.”

Trong văn phòng vang lên tiếng nức nở như trẻ con.

Cơn giận vì bị giấu giếm của Hoàng Ngộ không bằng một phần trăm nỗi đau buồn, mặc dù cha mẹ Chiêu Nhi vẫn duy trì quan hệ vợ chồng, nhưng mẹ nó đã xuất gia không lâu sau khi nó “chết”, nếu nó còn sống, chắc chắn sẽ về Thủ Thành thăm họ chứ?

Không về, có phải là không ổn không?

Hoàng Ngộ vội vàng chặn dòng cảm xúc tiêu cực tuôn trào như lũ lụt sắp nhấn chìm bản thân, lau khuôn mặt sũng nước và gồ ghề của mình, quay xe lăn đi nhặt lá thư đã bị mình ném xuống đất, cố gắng điều chỉnh tâm trạng theo hướng tích cực, lạc quan và tươi sáng: “Anh Sí, khi nào Chiêu Nhi sẽ trở lại?”

Yến Vi Sí đứng trước bức tường cây xanh, quay lưng về phía Hoàng Ngộ, chậm rãi lật từng chiếc lá tìm những chiếc lá úa vàng: “Theo thời gian thì là cuối thu đầu đông năm sau.”

Hoàng Ngộ lẩm bẩm: “Vậy còn một năm ba bốn tháng nữa.”

Gã hít thở sâu vài lần, bắt đầu từng chút một sắp xếp những gì anh Sí nói và nội dung trong thư, dấu vết hành động của Chiêu Nhi đều bị anh Sí xóa sạch…

Thảo nào năm ngoái gã không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào trong vụ tai nạn của Chiêu Nhi, hóa ra là do anh Sí.

Vậy lần này có phải anh Sí cố ý để gã biết những điều này, để gã giúp chia sẻ một nửa áp lực không?

Hay là, anh Sí đang ám chỉ gã bí mật cử người đi tìm Chiêu Nhi?

Hoàng Ngộ hỏi thẳng, anh Sí phẩy phẩy tay như đuổi những con côn trùng phiền phức, bảo gã mau quay về bệnh viện, xử lý những vết thương trên mặt có thể dọa trẻ con khóc thét, ngoan ngoãn dưỡng thương, nếu còn tự ý xuất viện nữa thì sẽ đánh gãy chân gã ra từng khúc một.

“Về thì về.” Hoàng Ngộ gãi gãi mái tóc ngắn bù xù, “Dự án vịnh Đại Kỳ…”

Yến Vi Sí: “Để đó, chờ.”

“Chờ nó trở về, để nó phát triển.” Yến Vi Sí xách thùng rác, bẻ lá khô bỏ vào, “Nếu nó không trở về, tao sẽ khởi công theo bản kế hoạch mà nó để lại.”

“Được.” Hoàng Ngộ đếm những vết kim tiêm trên mu bàn tay. Cha gã từng nói với gã một thông tin khá bí mật, đó là, Khương Vệ Dân đứng về phe Yến Chấn, có họa cùng chịu.

Cụ thể là chuyện chó cắn chó gì thì không rõ.

Nếu Khương Vệ Dân chọn đứng cùng một phe với con trai, thì lấy đâu ra những chuyện sau này.

Hoàng Ngộ cười khẩy, cái gọi là may mắn trong bất hạnh của Khương thị, con rể quý báu bị bắt lúc chưa thâm nhập sâu vào Khương thị, thực ra là do anh Sí đã kiểm soát nhịp độ đúng không?

Điều này mới khiến Khương thị chỉ mất đi một chút tâm huyết trong các dự án, không đến mức tổn hại nền tảng.

Dù sao đó cũng là một trong những di nguyện của Chiêu Nhi, nhờ anh Sí bảo vệ doanh nghiệp nhà nó.

Sắc mặt Hoàng Ngộ thay đổi liên tục, di nguyện cái gì! Vớ vẩn! Có biết miêu tả không đấy thằng ngốc này!

Gã tự phỉ nhổ mình trong lòng một lúc, gò má nóng bừng vì kích động, mà cũng không hoàn toàn do kích động, vết thương trên mặt đau rát.

“Anh Sí…” Hoàng Ngộ khàn giọng thở dài, “Sao mày không nói gì với tao?”

“Trong mắt mày và Chiêu Nhi, tôi khó đảm đương đại sự đến vậy sao? Ba chúng ta tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau, đều là người thừa kế gia tộc, tao kém chỗ nào?”

“Khi đứng tiểu so cao thấp, tao hơi kém mày một chút, nhưng so với nó, tao còn thắng hiểm nó một bậc. Tao không được xếp hạng thứ hai sao? Nó mới là em út.”

Hoàng Ngộ uất ức tố cáo: “Thế mà lại đá tao ra ngoài, tao chẳng biết cái quái gì cả.”

Yến Vi Sí nói ngắn gọn: “Ý của Lương Chiêu.”

“Đằng nào nó cũng không có ở đây, mày nói sao chẳng được.” Hoàng Ngộ dụi dụi đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, hừ hừ hai tiếng.

“Mày đang kêu cái gì đấy?” Yến Vi Sí quay đầu lại.

Hoàng Ngộ bĩu môi, bên ngoài gã dù sao cũng là một nhân vật lớn, được tâng bốc nịnh bợ, đi đâu cũng có một đám vệ sĩ mở đường, muốn ngầu cỡ nào thì có cỡ đó, vậy mà vẫn bị anh Sí mắng như trẻ con.

“Ý tao là, tuy Chiêu Nhi có ý đó, nhưng anh Sí mày đồng ý luôn sao? Không tranh thủ cho tao một chút?”

Yến Vi Sí nghiêng đầu nhìn sang: “Nó nói da mặt mày không giấu được chuyện gì, tao suy nghĩ nửa tiếng cũng không tìm được lý do để phản bác.”

Hoàng Ngộ: “…”

Yến Vi Sí cầm lấy chiếc thang nhỏ dựa vào tường, bước lên bứt những chiếc lá khô trên cây xanh: “Để thư lên bàn tao, đi nhanh lên, tao còn một đống việc.”

“Được được được.” Hoàng Ngộ vuốt ve mép bức thư, tối nay biết được những điều tích cực lẫn tiêu cực, cộng trừ lại vẫn là tích cực. Gã cười toe toét, kéo dài giọng, “Anh Sí à…”

Yến Vi Sí không kiên nhẫn: “Chưa xong hả? Muốn ăn đòn không?”

“Xong ngay đây.” Hoàng Ngộ đảo mắt, lời nói đầy ẩn ý xin chỉ giáo và giải đáp, “Tao chỉ muốn hỏi, anh Sí, làm thế nào mày buông bỏ được chuyện này?”

Sau vài giây im lặng, Yến Vi Sí nói một câu.

Hoàng Ngộ sững sờ một lúc lâu, đặt thư xuống rồi gọi cấp dưới vào lấy giá truyền dịch cho mình.

Điều anh Sí nói là…

“Sống tốt cuộc sống của mình, cũng giữ lại hy vọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play