Yến Chấn là kẻ thất bại trong trò chơi quyền lực, trốn chạy đến vùng ngoại ô Tân Thanh, ngôi biệt thự không nằm trong số tài sản công khai của ông ta.
Ông ta và người của mình dường như biến mất vào không khí, không để lại bất kỳ dấu vết nào cho thấy họ đã từng ở đó.
Quý Minh Xuyên đã làm xét nghiệm tại trung tâm giám định lớn nhất Thủ Thành, hack vào thiết bị của cơ quan để xem trực tiếp báo cáo, phát hiện mình và Yến Ngọc Tâm thực sự là mẹ con.
Bấy giờ y mới nhận ra mình đã bị lão già Yến Chấn kia đùa giỡn, mắc lừa.
Yến Chấn muốn dùng mạng sống của bản thân nhằm kéo y xuống bùn.
Quý Minh Xuyên tự mình kiểm tra, nhiều lần xác nhận rằng tất cả camera giám sát trong và ngoài biệt thự đều đã bị phá hủy, thi thể cũng đã được xử lý, không có khả năng xảy ra sự cố bất ngờ.
Tuy nhiên, Yến Chấn không thể không biết y sẽ xử lý những thứ này, nên chắc chắn còn giữ lại một vài bằng chứng.
Không tìm thấy.
Quý Minh Xuyên chọn một trong những doanh nghiệp của Khương thị ở nước ngoài, dự định ra nước ngoài vài năm.
Vừa tới sân bay thì bị cảnh sát chặn lại.
“Anh Quý, anh bị tình nghi liên quan đến một vụ án hình sự nghiêm trọng, xin hãy hợp tác với chúng tôi để điều tra.”
Giữa mùa hè
Trên đảo không nóng nực, gió mát thổi qua những tấm ga trải giường phơi trên giá, mang theo hương thơm thoang thoảng ấm áp.
Trần Vụ cuộn mình ngủ trong góc tường, khoác một chiếc áo sơ mi mỏng bên ngoài áo phông, trong tay ôm một cuốn sách sắp đọc xong. Ánh sáng trên người anh một nửa tối, một nửa sáng, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối vắt qua sống mũi trắng trẻo của anh.
Một con bọ đen vỏ đỏ nhỏ bò lên giày của anh, bò mãi, bò mãi…
Ngay khi nó sắp bò vào ống tay áo của anh, một loạt tiếng bước chân nhanh chóng chạy tới.
Con bọ nhỏ cứng đờ một giây, rồi vèo cái biến mất.
Bay đi.
Nó trông có vẻ vụng về, ai có thể ngờ nó lại có một đôi cánh nhỏ trong suốt, ẩn dưới lớp vỏ kia.
Vẻ bề ngoài có thể đánh lừa thị giác.
“Anh Trần.”
Vệ sĩ xông vào khu vực yên tĩnh trong góc tường, ống tay áo ngắn cuộn lên đến nách, lộ ra bắp tay ướt đẫm mồ hôi. Anh ta vừa bắt tôm lớn ở biển, lúc này con tôm đang nằm trong túi quần anh ta, to cỡ nửa cánh tay. Thấy người đang ngủ chưa tỉnh, anh ta tiến lại gần hơn, mùi mồ hôi mặn tanh xộc tới, “Anh Trần!”
Trần Vụ tỉnh dậy, ánh mắt và biểu cảm của anh đều mơ màng.
Vệ sĩ vừa mở miệng, Trần Vụ đã nghe thấy một giọng nói: “Chiều nay thiếu gia đến.”
Không phải do anh ta nói, mà là một vệ sĩ khác chạy đến thông báo.
Tiếp đó, lại có thêm vệ sĩ đến báo tin, chẳng mấy chốc, tất cả các vệ sĩ đều đứng thành hàng trước mặt Trần Vụ, tràn đầy niềm vui mừng phấn khởi vì cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
Phong cảnh dù đẹp đến mấy, ngày nào ngắm cũng sẽ chán ngấy.
Trần Vụ ngẩn người hồi lâu.
Một đám đàn ông cường tráng cũng không làm phiền anh, chỉ nhìn anh ngẩn người.
Cảnh tượng ngoài chút buồn cười, còn có phần ấm áp.
Một người được tôn trọng, và một nhóm người tôn trọng anh.
Hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Không liên quan đến mệnh lệnh lạnh lùng, mà hoàn toàn bởi sức hút cá nhân và kỹ năng tuyệt vời của anh.
Con tôm lớn trong túi vệ sĩ rơi xuống đất, Trần Vụ đưa tay ra bắt: “Tối qua lúc gọi video với em ấy, em ấy không nói gì cả.”
Một vệ sĩ để râu quai nón nói: “Nếu chúng tôi đoán không nhầm, hẳn thiếu gia muốn tạo bất ngờ cho anh.”
Những người khác đều gật đầu lia lịa.
Trần Vụ cầm con tôm ngẩng đầu lên: “Vậy các anh…”
“…” Nghẹt thở.
Các vệ sĩ nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía anh Trần, đồng thanh xin lỗi với giọng vang dội: “Xin lỗi! Chúng tôi không nhịn được!”
Xong đời.
Một vệ sĩ nhặt lên cuốn sách mà Trần Vụ quên cầm khi bắt tôm, phủi bụi rồi đưa cho anh: “Hay là, anh cứ coi như chưa nghe thấy gì?”
Trần Vụ nhận sách, trả lại con tôm: “Thôi được rồi.”
Các vệ sĩ cảm kích khôn nguôi.
Buổi chiều đám vệ sĩ nhận ra mình đã yên tâm quá sớm. Diễn xuất của anh Trần hoàn toàn không cùng đẳng cấp với kỹ năng của anh, cách biệt quá xa. Diễn xuất của anh, nói sao nhỉ, nếu thang điểm là một trăm, thì chỉ đáng hai điểm.
Đó còn là vì thấy anh diễn rất nghiêm túc nên mới cho điểm khích lệ.
Bất ngờ của thiếu gia trở thành một quả pháo xịt.
Đội trưởng Lạc gọi họ vào một góc để khiển trách: “Không ai giữ mồm giữ miệng, không giấu nổi chuyện gì, có thể đừng gây thêm rắc rối không!”
Cả đám cúi đầu, không nói một lời.
Dưới bầu trời xanh mây trắng là những thành viên không dám hó hé, và một đội trưởng ngán ngẩm đến mức muốn động tay động chân.
Có người giơ tay xin phát biểu ý kiến: “Thiếu gia đến đón anh Trần, ngày vui, sẽ không tức giận đâu.”
“Đúng vậy.”
Phía sau vang lên tiếng phụ họa ôn hòa, mọi người đều quay đầu lại.
Trần Vụ bước tới nói: “Đừng trách họ, họ không nói gì cả, là tôi tự đoán ra.”
Các vệ sĩ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho anh, đừng diễn nữa anh Trần, xin anh đấy.
Có vẻ như anh Trần không nhận được tín hiệu chính xác, mọi người thấy anh hướng về phía thiếu gia đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa hỏi: “A Sí, em sẽ không phạt họ chứ?”
Đám vệ sĩ thấp thỏm lo sợ.
“Được rồi.” Yến Vi Sí ngẩng đầu, “Không có lần sau.”
Sau đó hắn như có như không ném ra một ánh mắt sắc bén, dám tiết lộ trước chi tiết cầu hôn của tôi, sẽ cho các anh đi huấn luyện.
Phản ứng của các vệ sĩ đều hơi kỳ lạ.
Lúc ấy Yến Vi Sí còn chưa đọc hiểu hàm ý bên trong, Trần Vụ chạy đến trước mặt hắn, kéo hắn đi xem cánh đồng hoa cúc thuý.
Đằng sau dãy nhà trên đảo, có rất nhiều cây đã nhú mầm, thò đầu vươn tay ra.
“A Sí, em nói đợi anh trồng xong mảnh đất này sẽ đến đón anh.” Đôi mắt Trần Vụ áng long lanh, chứa đầy dịu dàng, “Anh còn một hố chưa gieo hạt, mà em đã đến rồi.”
Mắt Yến Vi Sí hơi nóng lên, hắn đang định cúi xuống hôn thì có một hạt giống được nhét vào tay hắn, “Em gieo ngay bây giờ đi.”
“Hạt cuối cùng để em gieo, như vậy coi như chúng ta đã cùng nhau trồng vườn cúc thúy này rồi.” Trần Vụ vuốt má hắn, mỉm cười nói.
Yến Vi Sí không lập tức gieo hạt giống.
Mọi việc đều phải gác lại, hắn phải hôn người trước mặt trước đã.
Chiếc máy bay mang sứ mệnh cao cả quay trở lại đường cũ, hòn đảo bé đầy hoa dần thu nhỏ trong tầm mắt Trần Vụ. Anh thu hồi ánh nhìn, bắt đầu ăn bữa ăn dinh dưỡng mà Yến Vi Sí làm cho mình: “Thủ Thành thế nào rồi?”
Yến Vi Sí vuốt ve tay trái của Trần Vụ, răng đã cắn bảy tám dấu vết nông, mới chỉ bắt đầu chuyến đi mà đã cắn như vậy, đến Thủ Thành không biết sẽ bao phủ được bao nhiêu lớp.
Tất cả đều thể hiện rõ khát vọng của hắn.
Yến Vi Sí không nói gì, Trần Vụ nhìn hắn.
“Tam thể mập lên năm cân, chó vàng có một thân cơ bắp.” Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Ý anh là…”
Yến Vi Sí cắn đầu ngón tay anh, giọng điệu lơ đãng tiết lộ một vài thông tin.
“Ngày mai Triệu Tiềm bảo vệ luận văn.”
“Sức khỏe của cụ Dư vẫn tốt, cụ đã chuyển những con chim của mình ra phía ngoài đại viện, xây một chuồng chim lớn hơn. Dư Trản sắp hoàn thành thủ tục nhận nuôi con.”
“Trưởng thôn nói có hai cái ao cần rút cạn nước, đợi anh về bắt cá lớn.”
“Đàm tiểu thư đang đi lưu diễn.”
“Hoàng Ngộ và cô ấy dự định đính hôn sau Tết.”
“Nhà cửa em đã dọn xong tối qua, hoa cỏ không chết cây nào.”
Cuối cùng, hắn nói, “Bạn trai anh mọi việc đều thuận lợi.”
Trần Vụ đè đầu lưỡi lên chiếc thìa trong miệng, từ từ nhả ra.
Yến Vi Sí cọ chóp mũi anh: “Còn muốn biết gì nữa không?”
Trần Vụ lắc đầu: “Không còn.”
“Vậy anh ăn đi.” Yến Vi Sí dựa vào lưng ghế, lòng bàn tay nắm lấy tay anh, thỉnh thoảng lại hôn một cái, cắn một cái.
Các thuộc hạ ngồi phía sau phòng ăn đều đang ăn uống. Bên cạnh có một người không hề đụng đũa.
“Thư ký Kiều, anh không ăn chút hoa quả nào à?”
Trên túi áo trước ngực thư ký Kiều cài một chiếc bút, sắc mặt có vẻ không tốt lắm: “Tôi bị say máy bay.”
“…”
Đây đâu phải lần đầu ngồi máy bay cùng nhau, sao trước đây chưa từng nghe y nói bị say?
Có một chàng trai đi tìm đội trưởng đang di chuyển trong khoang máy bay, nhỏ giọng hỏi thăm: “Đội trưởng Lạc, thư ký Kiều có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng Lạc trả lời: “Không có chuyện gì.”
“Vậy sao anh ta đột nhiên bị say máy bay?”
Đội trưởng Lạc đáp ngắn gọn, đơn giản hóa nội dung phức tạp: “Xem một số thứ, dạ dày yếu đi.”
Chàng trai trẻ không hiểu gì, tiếp tục quay lại ăn uống no nê.
Nhóm người đến Thủ Thành vào buổi trưa ngày hôm sau, không làm sự phồn hoa vội vã của thành phố này dừng lại dù chỉ một chút. Tất cả mọi người đều đang bò chậm như ốc sên, đi thong thả, chạy nhanh, hoặc lao như gió trên con đường cuộc đời của mình.
Dinh thự Triều Lăng.
Trần Vụ vừa vào nhà, tam thể và chó vàng đã nhào tới anh, đuôi vẫy như cánh quạt.
Anh ngồi xổm xuống ôm chúng nó, quả thật nặng hơn rất nhiều.
“Tao còn chưa được chơi vui vẻ, bọn mày vui cái gì.” Yến Vi Sí đưa chân ra đẩy hai con ra xa. Chúng tranh giành nhau để chui vào lòng Trần Vụ, kết quả là không con nào thành công, đúng là mèo ngốc chó ngốc không biết hợp tác.
Trần Vụ đẩy vali vào sát tường, thay giày rồi nói: “Em không vui vẻ sao A Sí, vậy đây là cái gì?”
Anh giơ bàn tay trái đã bị đóng rất nhiều dấu răng.
“Khởi động.” Yến Vi Sí nói một cách đường hoàng, “Anh không biết sao?”
Trần Vụ: “…”
Yến Vi Sí ôm Trần Vụ vào phòng tắm ngâm mình, trước khi đi đón anh, hắn đã chuẩn bị sẵn quần áo đặt ở bên trong.
Phần lớn mọi người không phải tỉ mỉ bẩm sinh, mà là sau này có thể học hỏi.
Phải xem xem có nguyên nhân nào đáng để mình học hay không.
Trần Vụ ngâm mình trong bồn tắm vài tiếng đồng hồ, bồn tắm có thể chứa đủ số người bằng số sinh viên trong một phòng ký túc xá đại học thông thường, hai người có thể thoải mái di chuyển trong không gian rộng rãi này.
Nước được thay nhiều lần.
Ở lần thay nước cuối cùng, mí mắt Trần Vụ đã khép lại, Yến Vi Sí bế anh lên, lau khô người cho anh.
“Tuần sau anh thi cuối kỳ, thi xong chúng ta sẽ xuất phát.”
Trần Vụ được đặt trên chiếc ghế sô pha góc phòng tắm, mơ màng hỏi: “Đi đâu?”
Yến Vi Sí mặc đồ ngủ cho Trần Vụ, anh theo bản năng dang tay phối hợp.
“Về quê gặt lúa mì.” Nụ hôn của Yến Vi Sí rơi xuống vai anh.
Trần Vụ rất mệt, nằm trên giường liền ngủ thiếp đi. Yến Vi Sí đẩy công việc sang một bên để làm ấm giường cho anh.
Giữa mùa hè nóng nực, nhất định phải sưởi ấm.
Chó mèo ngồi xổm trên ghế dài cuối giường nhìn một lúc, rồi ngủ thiếp đi, một con nằm đầu này, một con nằm đầu kia.
Nửa đêm, Yến Vi Sí cảm thấy trong lòng trống rỗng, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Sự tan biến này khiến hắn phát hiện ra tay mình đang bị Trần Vụ nắm, chiếc nhẫn trơn kỷ niệm một năm trên ngón áp út cũng đã bị tháo ra.
Trong đầu Yến Vi Sí xẹt qua một tia chớp, hắn ngồi bật dậy.
Trần Vụ giật mình, giọng nói đầy vẻ hoảng hốt khả nghi: “A Sí, sao em lại…”
“Anh đang làm gì vậy?” Yến Vi Sí bật đèn lên, bắt gặp thứ mà Trần Vụ đang cầm trên tay cố giấu đi, mí mắt hắn giật giật.
“Không, tổ tông ơi, đừng như thế.” Yến Vi Sí nhét tay vào trong chăn.
Trần Vụ nắm lấy cánh tay Yến Vi Sí, kéo tay hắn ra ngoài: “Làm xong hết rồi.”
Yến Vi Sí sắp bị tức chết.
Phản ứng của đám vệ sĩ trên đảo hôm qua, hiển nhiên là biết chuyện, mà không ai mật báo cho hắn.
Phản kháng vô hiệu.
Một chiếc nhẫn được làm bằng gỗ thay thế chiếc nhẫn trơn, chiếm chỗ trên vết hằn trắng trên ngón áp út của Yến Vi Sí, lại gần ngửi, có thể ngửi thấy mùi thuốc thơm ngát làm tâm hồn thư thái.
Trần Vụ đẩy kính lên, hắng giọng: “Yến Vi Sí.”
Lần đầu tiên Yến Vi Sí nghe thấy anh gọi đầy đủ tên của mình, chính thức long trọng như vậy, không khỏi có chút sững sờ.
Trần Vụ ngồi đó, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh người mà anh yêu thương: “Em có muốn nhìn anh già đến tóc bạc trắng, không đi nổi không?”
Yến Vi Sí vẫn sững sờ: “Muốn.”
Trần Vụ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Được rồi được rồi, kết thúc rồi, không có sai lầm, không có thiếu sót.”
Yến Vi Sí: “…”
“Mặc dù chiếc nhẫn đã được anh mài nhẵn, nhưng về bản chất nó chỉ là dược liệu.” Trần Vụ cụp mắt xuống, ngượng ngùng nói, “Đến lúc kết hôn, anh sẽ mua cho em một chiếc đắt tiền.”
Hồi lâu không có tiếng động, Trần Vụ kỳ quái nhìn sang: “A Sí?”
Yến Vi Sí quay đầu sang chỗ khác: “Anh để em bình tĩnh lại đã.”
“A Sí, tai em…”
Chữ “đỏ” đảo quanh giữa răng môi Trần Vụ, cằm bị bóp chặt, hơi thở nặng nề phả vào mặt anh, môi đau nhói, anh mở to mắt, Yến Vi Sí cắn anh, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài mơ hồ và bất đắc dĩ, “Cầu hôn anh làm, nhẫn cưới anh mua, vậy em làm gì?”
Trần Vụ ấp úng đáp: “Em lo phần trang trí và tổ chức đám cưới, em đã chuẩn bị từ sớm rồi mà, anh sẽ không tranh giành đâu.”
Yến Vi Sí: “…”
Còn biết giữ lại một việc cho em, thật là cảm động.
“Liệu có khả năng, em cũng đã chuẩn bị cầu hôn không?” Lông mày Yến Vi Sí cau lại thành nếp nhăn hạnh phúc.
Trần Vụ chu đáo nói: “Vậy em cũng cầu hôn một lần đi.”
Anh ôm chặt người thanh niên, “Anh chỉ làm nhẫn cho em thôi, không có của mình, em mua cho anh nhé.”
Yến Vi Sí tủi thân: “Bị anh giành trước rồi, anh phải bù đắp cho em.”
Trần Vụ vội vàng dỗ dành nhẹ nhàng: “Anh bù đắp cho em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT