Hậu quả của trò hề là một vũng máu trên mặt đất, cô ba Yến bất tỉnh, cùng với phương thuốc đã lấy được.

Yến Vi Sí không hỏi tại sao Trần Vụ lại đưa.

Trần Vụ muốn làm gì thì làm, phương thuốc là của anh, anh tự quyết định.

Trên đường về, sắc mặt Trần Vụ rất tệ, tệ hơn bao giờ hết, Yến Vi Sí hoàn toàn không dám phàn nàn hay bày tỏ bất mãn.

Rõ ràng Quý Minh Xuyên đã nhắm vào điểm yếu của Trần Vụ.

Chỉ mới bốn, năm ngày kể từ khi buổi nhận tổ quy tông kết thúc một cách lộn xộn, điều chỉnh nhanh chóng như vậy, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn phương án thứ hai.

Tuy nhiên…

Cứ để Quý Minh Xuyên được toại nguyện như vậy sao?

Mẹ kiếp lại là khổ nhục kế, bình mới rượu cũ, nhằm đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn đáng khinh nào.

Yến Vi Sí ngồi trong hầm rượu hút thuốc uống rượu, hai ngón tay nắm chặt bật lửa, đặt lên bàn tròn rồi xoay xoay.

Không ảnh hưởng đến đại cục.

Ngoại trừ việc khiến hắn cực kỳ khó chịu, chết tiệt.

Yến Vi Sí ném mạnh chiếc bật lửa đi.

Hình như bên ngoài có tiếng động, hắn tưởng Trần Vụ đến nên hơi nhếch nhác chạy ra nhặt chiếc bật lửa lên.

Hú hồn một hồi.

Mấy ngày trước Khương Hi mất con, không biết bao lâu nữa mới vượt qua được. Cô nàng không khóc nổi nữa, nằm trên giường từ sáng đến tối.

Tầng dưới vang lên tiếng động cơ xe, Khương Hi không phản ứng.

Ngoài cửa phòng có tiếng bước chân, cô nàng vẫn như trước, không có thay đổi gì.

Cửa mở từ bên ngoài, Quý Minh Xuyên vốn dĩ phải ở nhà tổ họ Yến bước vào, y bình tĩnh đi đến bên giường, chạm lên mặt Khương Hi.

Tay rất nóng.

Đôi mắt Khương Hi chớp chớp.

“Tiểu Hi, anh biết em vẫn luôn để ý nguyên nhân anh không sử dụng cây thuốc mà em tặng cho anh.” Giọng Quý Minh Xuyên khản đặc vì sốt cao: “Vì anh không có phương thuốc.”

Khuôn mặt tái nhợt của Khương Hi lộ vẻ xúc động, y nói cho cô nàng biết trong lúc cô đã không ôm hy vọng gì.

Cô gỡ tay y ra khỏi mặt mình: “Phương thuốc kia…”

“Trong tay anh trai anh, chỉ có anh ấy có.” Dường như Quý Minh Xuyên không nhận ra sự kháng cự của Khương Hi, cúi xuống chống trán lên trán cô, hơi thở nóng rực: “Anh ấy không cho anh, phớt lờ anh, anh không có cách nào khác, chỉ có thể chờ cơ hội.”

“Tối qua anh phát bệnh dọa sợ mẹ anh, bà ấy không hỏi ý kiến của anh đã chạy tới cầu xin anh trai anh, dập đầu chảy máu, đã cầu được.” Quý Minh Xuyên hơi nghẹn ngào: “Anh thật bất hiếu.”

Đến bây giờ Khương Hi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy cô ba nhà họ Yến, cũng chính là mẹ chồng của mình, chỉ thấy qua báo chí, một người bệnh tật đáng thương.

Cô không ngờ rằng cô ba Yến sẽ làm đến mức độ này, quỳ xuống trước mặt một người trẻ tuổi, một người ngoài.

Chẳng trách cha cô lại đánh giá cao chồng cô đến vậy.

Bởi sau lưng chồng cô có cô ba Yến, sẵn sàng từ bỏ vị trí cổ đông Yến thị vì y, thậm chí còn vứt bỏ lòng tự trọng của tam tiểu thư nhà họ Yến.

Khương Hi nói: “Nếu anh nói sớm với em, em sẽ nhờ anh trai giúp em…”

Anh trai của cô nàng không còn nữa.

Khương Hi quay đầu xoay mặt nhìn ra sắc xanh lam ngoài cửa sổ: “Em sẽ đến Đại học Lâm Nghiệp tìm Trần Vụ, em sẽ nói lý với anh ta. Nếu không được thì sẽ tìm người đe dọa anh ta, có rất nhiều cách, sao có thể kéo dài như vậy?”

“Chính vì anh sợ em sẽ làm thế, nên anh mới không nói với em.” Quý Minh Xuyên nói.

Biểu cảm của Khương Hi lạnh nhạt, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp mà thâm tình, “Không muốn em vì anh mà biến thành loại người em khinh thường, phiền muộn, chịu uất ức.”

Trong nháy mắt, nhịp tim của Khương Hi nhanh chóng tăng lên.

Nỗi thất vọng và oán hận vì bị đẩy ngã sảy thai đã giảm bớt một phần.

Ngón tay của Quý Minh Xuyên hứng lấy một giọt nước mắt nơi khóe mắt người phụ nữ, trong lòng nghĩ, thực ra em chỉ gây trở ngại.

Người ngu xuẩn, phương pháp sai lầm.

Khương Hi lặng lẽ rơi lệ, nghĩ đến điểm đáng ngờ: “Trần Vụ có phương thuốc, nghĩa là trước đây anh uống thuốc rất tốt, nhưng một cây thuốc giá hàng chục triệu, đấu giá cạnh tranh, sao anh ta lại có được?”

Quý Minh Xuyên trả lời: “Anh ấy biết trồng.”

Khương Hi không thể tin nổi, cây thuốc được đấu giá kia không phải do Trần Vụ đấy chứ? Ngay giây sau, cô nàng tự phủ định điều đó, không thể nào, lần đầu tiên cây thuốc xuất hiện ở buổi đấu giá là từ nhiều năm trước, lúc đó Trần Vụ vẫn đang làm ruộng ở quê, làm sao có thể tiếp cận được với tầng lớp thượng lưu của Thủ Thành?

“Mua thêm từ anh ta…” Khương Hi nghĩ đến tình hình hiện tại của Trần Vụ, sửa lời: “Anh ta không thiếu tiền, nhưng người dân quê anh thiếu, chúng ta có thể…”

“Không cần…” Quý Minh Xuyên nói: “Cây thuốc của em có thể có tác dụng ít nhất nửa năm, thời gian này đủ để anh tra ra thông tin người bán ở buổi đấu giá.”

Tình huống thực tế là điều tra được từ mùa thu năm ngoái đến mùa xuân năm nay, vẫn không thu hoạch được gì.

Đó là đáp án.

Trong toàn bộ Thủ Thành chỉ có một nơi có mạng lưới thông tin kín kẽ đến mức không thể xuyên thủng như vậy.

Y đã tiến vào, vị trí cao có quyền kiểm soát rất lớn, song y không thực hiện bất kỳ kế hoạch nào khác.

Bởi vì kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, nhờ có Yến Vi Sí mà tiết tấu hiện tại của y là đi đến đâu tính đến đấy, tính một bước đi một bước.

“Tiểu Hi, bây giờ anh trai anh thấy phiền anh lắm, đừng chọc anh ấy.” Quý Minh Xuyên nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của người phụ nữ: “Nếu chọc giận anh ấy, anh ấy sẽ gọi điện mắng anh.”

Lần này Khương Hi lại phát hiện mình không ghen tị gì nhiều với sự thân mật mà người khác không thể chen vào.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

Quý Minh Xuyên vẫn đang sửa sang lại tóc cho Khương Hi, không chê tóc mướt mồ hôi có mùi. Y phát sốt khiến sắc môi diễm lệ, đuôi mắt như phủ một lớp phấn hồng, quân tử xuất trần rơi vào hồng trần, yếu ớt đến mức ai cũng có thể tô vẽ.

Khương Hi nhìn mê mẩn, không khỏi sờ tay chồng rồi nắm chặt: “Phương thuốc kia là thật à? Anh ta trách anh không thích anh ta, lừa gạt anh ta. Liệu có phải là giả không?”

Quý Minh Xuyên cười nhạt: “Anh ấy không phải loại người đó, đã đưa thì chắc chắn là thật.”

Khương Hi “Ồ” một tiếng, không chú ý tới nụ cười trở nên cứng nhắc của Quý Minh Xuyên. Y ghét nhất là chữ này, nhất là khi người khác dùng nó để trả lời y.

“Minh Xuyên, đứa bé thật sự tự rời đi à?” Khương Hi đột nhiên hỏi.

Chồng cô đã xin lỗi, đã nói về những loại thuốc nào có thể gây hại chí mạng cho đứa bé, nước mắt y vẫn còn trong lòng bàn tay cô, bụng cô đã phẳng lì, không còn gì cả, một giấc mơ tan vỡ.

Quý Minh Xuyên nói: “Có lẽ là sợ sau này em sẽ đau lòng nên đi trước.”

Khương Hi lập tức bật khóc thành tiếng: “Vậy đứa bé sẽ trở về chứ? Sẽ chọn gia đình chúng ta, chọn chúng ta làm cha mẹ chứ?”

Quý Minh Xuyên đáp: “Sẽ.”

Khương Hi quay người vùi mặt vào ngực Quý Minh Xuyên gào khóc không thôi. Sức khỏe cô rất yếu, khóc một lúc liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Quý Minh Xuyên đặt Khương Hi trở lại giường, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay. Về chuyện phương thuốc, cần có một lối thoát để y giải tỏa cảm xúc bị dồn nén đến mức biến dạng, gần như mất kiểm soát mà tấn công lý trí.

Vì vậy y nghĩ đến Khương Hi.

Quý Minh Xuyên rửa sạch tay và lau khô, lấy bài thuốc ra từ túi quần tây, hai tờ giấy.

Viết đầy chữ, nét chữ không phải là lực thường dùng của người viết, mà ấn rất mạnh. Có nhiều chỗ đã xuyên rách giấy.

Quý Minh Xuyên đi vào thư phòng sao chép một bản, sau đó cất bản gốc vào két sắt, ngồi xuống ghế và cầm bản sao lên xem.

Các bước phức tạp vượt quá sự tưởng tượng của y, đằng sau đó là vô số lần thí nghiệm, vô số lần chỉnh sửa, vô số lần điều chỉnh.

Quý Minh Xuyên biết rõ hơn bất kỳ ai trên thế giới này rằng Trần Vụ đã từng đối xử tốt với y nhường nào.

Vì vậy y vẫn không áp dụng phương thức cực đoan để đối xử với Trần Vụ, y nhớ tình cũ mà, chẳng phải sao?

Vật liệu làm thẻ gỗ đã được xác nhận vào cuối năm ngoái, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông. Bây giờ gió Đông cũng đã thổi lên. Y sờ lên phần cổ trống rỗng của mình.

Một sợi dây mảnh, một thẻ gỗ trói chặt tất cả sức khỏe và mạng sống của y.

Tự y đánh mất, rồi lại tìm trở về.

Những thứ từng không xem trọng, giờ đây phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể lấy lại được.

Đúng là mỉa mai.

Quý Minh Xuyên xem xong tờ giấy thứ hai, bấm một dãy số, sau khi đầu kia bắt máy thì nói: “Anh ơi, em xin lỗi.”

“Cậu khiến tôi thấy ghê tởm.” Trần Vụ gằn từng chữ một.

Nghe tiếng thông báo máy móc, Quý Minh Xuyên nở nụ cười, biết rõ nếu gọi điện sẽ bị mắng, thậm chí còn đoán được nội dung mắng, nhưng y vẫn gọi, cũng phát triển không khác suy nghĩ của y.

Đã thỏa mãn.

Vẫn là Trần Vụ mà y biết, phương thuốc sẽ không bị làm giả.

Buổi chiều, Triệu Tiềm xách một túi lớn đựng đồ ăn vặt và hoa quả đến dinh thự Triều Lăng, nhấn chuông cửa.

Trước đây toàn là Trần Vụ ra mở cửa cho cô, lần này lại là Yến Vi Sí. Cô hơi ngạc nhiên, thoáng lưỡng lự rồi mới bước vào.

Chó mèo chạy tới. Triệu Tiềm cười chào: “Hi, tiểu công chúa, tiểu vương tử, các em khỏe không?”

Tam thể và chó vàng quấn quýt vẫy đuôi với cô.

Triệu Tiềm đối công bằng, mua cho tam thể một cây chọc mèo, còn chó vàng là cục xương đồ chơi. Cả hai đều mải chơi đồ của mình.

“Anh tôi đâu?” Triệu Tiềm giống một đứa trẻ đi học về, tìm cha và hỏi.

Yến Vi Sí đang chà giày trên đài ngắm cảnh, Trần Vụ đi giày trắng, sáng nay người phụ nữ quỳ trên đất dập đầu lên giày của anh, cọ ra vài vết máu.

Trên ống quần của Trần Vụ cũng có, lúc này quần đang lay động trong gió dưới ánh mặt trời, đã khô.

Yến Vi Sí xối nước rửa sạch bọt xà phòng trên giày: “Ở trong phòng ngủ.”

“Ngủ à?” Triệu Tiềm ngạc nhiên: “Anh tôi biết tôi sẽ tới, bình thường sẽ không đi ngủ.” Hơn nữa anh còn sẽ chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon lành cho cô. Nào giống bây giờ, chẳng thấy bóng dáng đâu.

Yến Vi Sí không đáp lời.

Từ khi về đến nay, Trần Vụ chưa từng rời khỏi phòng ngủ, cũng không xuống giường, anh thật sự rất giận dữ.

Mặc dù anh không hề nhắc đến một chữ nào liên quan đến Quý Minh Xuyên, huống chi là thảo luận.

Dù Triệu Tiềm có vô tư đến đâu, cô cũng đánh hơi thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ lý do cụ thể, không hiểu vì sao.

Xét từ trạng thái của anh Sí, có thể thấy chuyện này không đơn giản như cãi vã.

Triệu Tiềm phanh áo khoác thể thao, hai tay đút trong túi, lắc lư đi tới hỏi: “Anh Sí, có chuyện gì vậy?”

Giọng của Yến Vi Sí xen lẫn trong tiếng nước bắn tung tóe: “Anh ấy đang tức giận.”

Triệu Tiềm buột miệng: “Cậu làm anh ấy giận à?”

Yến Vi Sí lạnh lùng liếc cô một cái.

Triệu Tiềm nhún vai, không phải do cậu, vậy sao cậu không vào dỗ người ta mà chạy ra ngoài chà giày?

Có vẻ sàn nhà mới được lau chùi trước đó không lâu, tỏa ra mùi nước lau sàn nhàn nhạt.

“Làm sao để anh xả giận?” Yến Vi Sí cầm đôi giày đã rửa nhiều lần lên vung vung mấy lần, nước sạch chảy ào ào xuống.

“Cách đơn giản nhất là làm cho khóc hoặc làm cho cười.” Triệu Tiềm rút tay ra khỏi túi, sờ cằm, suy tư nghĩ kế: “Hay là thế này, tôi vào cù nách cù lét anh ấy, làm anh ấy cười chảy nước mắt.”

Yến Vi Sí không mặn không nhạt: “Cậu cù?”

Triệu Tiềm đứng đắn: “Tôi coi mình là con trai mà.”

Yến Vi Sí nói: “Con trai thì được à?”

“…” Triệu Tiềm bóp trán cố nhịn cười, đôi lông mày anh khí nhíu lại tỏ vẻ nghiêm túc, “Quên mất hai người là đồng tính, đồng tính không chấp nhận tiếp xúc với người đồng giới khác ngoài nửa kia của mình.”

“Vậy tôi là nữ.” Cô chuyển đổi giới tính trong tích tắc.

“Không cần biết là nam hay nữ, người chuyển giới cũng không được.” Yến Vi Sí đặt đôi giày ướt lên giá phơi: “Tôi vào đây.”

Triệu Tiềm đi theo sau, nhìn thấy anh Sí đứng trước cửa phòng ngủ hít sâu mấy hơi, vuốt vuốt mái tóc xoăn rồi trấn tĩnh gõ cửa.

“Tổ tông ơi, lúc em chà giày hơi mạnh tay, không cẩn thận chà rách tay, em không biết xử lý, cần anh giúp em.”

Triệu Tiềm đang sửng sốt bị Yến Vi Sí gọi tới, kéo vào diễn tiếp câu chuyện bất ngờ, cô cũng cố gắng bịa: “Thật đấy, anh, máu chảy thành vũng luôn.”

Yến Vi Sí: “…”

Tôi chết rồi chắc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play