Lần bỏ nhà trốn đi đầu tiên của Trần Vụ kéo dài bảy phút hai mươi tám giây.

Được ghi chép trong sổ ghi chú của bạn trai anh.

Vào ngày tổng vệ sinh, Trần Vụ tắm rửa cho tam thể và chó vàng. Anh giao cho Yến Vi Sí phụ trách công việc sấy lông, còn mình đi ra ngoài lau kính.

Yến Vi Sí cầm máy sấy, nhìn chằm chằm hai con vật đang ướt sũng: “Quay lại.”

Như thể nghe hiểu được tiếng người, mèo chó đều xoay mông về phía hắn.

Gió ấm thổi vù vù rất lâu mà lông vẫn ướt, sự kiên nhẫn của Yến Vi Sí sắp mài mòn cạn kiệt. Hắn ngồi xổm xuống túm lông chúng nó: “Không được lắc.”

Hắn vừa dứt lời, hai con rũ lông lắc mình, vẩy đầy nước lên người hắn.

Yến Vi Sí phiền chết mất, hắn muốn mặc kệ không làm nữa, nhưng lại sợ Trần Vụ tức giận, chỉ có thể xụ mặt tiếp tục.

Trong túi quần rung lên, Yến Vi Sí lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, vuốt vài cái rồi gửi cho Triệu Tiềm.

Triệu Tiềm đang ăn Tết ở Xuân Quế, nhận được thứ anh Sí gửi qua, không chuyển ngay cho Triệu Khoát, mà là nói cảm ơn với anh Sí trước.

Không đáp lời, có lẽ đang quét dọn.

Bởi hôm qua Trần Vụ nói hôm nay phải dọn vệ sinh, sẽ bận cả ngày.

Triệu Tiềm lau bột mì trên ngón tay lên giẻ lau, sau đó cầm di động đi lên gác, mặc kệ lão Triệu gọi thế nào ở đằng sau cũng không có tác dụng.

“Người trở về nhưng trái tim không về, suốt ngày ôm điện thoại.” Lão Triệu lẩm bẩm, “Không phải là yêu đương rồi đấy chứ?”

Sau đó ông lại lắc đầu, triệu chứng không giống.

Nhưng nếu thực sự đã hẹn hò thì cũng tốt, có cái gì đó để làm.

Cũng không biết con bé nghĩ gì, sắp sửa tốt nghiệp đại học rồi.

Lão Triệu chỉ trong vài giây đã gói được một chiếc sủi cảo to mập, hài lòng tặc lưỡi hai tiếng: “Đáng tiếc không có ai kế thừa kỹ năng đặc biệt này.”

Câu cá tìm tổ là kỹ năng đặc biệt, đưa Tây Đức lên một tầm cao rách nát mới cũng là kỹ năng đặc biệt, cái nào cũng là kỹ năng đặc biệt, nhưng con bé chướng mắt tất cả.

Triệu Tiềm đi tới đi lui trong phòng, phân tích tình trạng tinh thần hiện tại của Triệu Khoát từ góc nhìn của một người ngoài cuộc. Cô lật mấy quyển sách tâm lý của mình để tìm các trường hợp tương ứng, cuối cùng vẫn quyết định cắt giảm thông tin mà anh Sí tra được.

Tìm thấy rồi, đang ở trên đảo nhỏ.

Đầu điện thoại bên kia có tiếng thở dốc dồn dập, sau đó là tiếng vật gì đó bị đổ.

Hình như da thịt xương cốt đã va vào thứ gì đó rất cứng.

Triệu Tiềm nghe mà ê cả răng, song đương sự lại không phát ra tiếng kêu rên đau đớn nào, chỉ chấp nhất kiên trì truy hỏi: “Đảo nhỏ nào?”

“Bao giờ tôi nhìn thấy báo cáo đánh giá sức khỏe mà anh nhận được từ bác sĩ tâm lý, tôi sẽ cho anh biết địa chỉ chi tiết hơn.” Triệu Tiềm nói.

Trong ống nghe lập tức chìm trong im lặng.

“Anh cũng không muốn làm tổn thương cô ấy nhỉ?” Triệu Tiềm cười cười, “Chỉ là tư vấn tâm lý thôi.”

Triệu Khoát hạ giọng: “Đừng xen vào việc của người khác.”

“Tôi đúng thật là không muốn quan tâm.” Triệu Tiềm nói đầy ẩn ý, “Nói thật với anh, không chỉ có một mình giám đốc Lưu.”

Triệu Khoát sửng sốt: “Có ý gì?”

“Chính là suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng anh.” Triệu Tiềm không giải thích rõ ràng, nhắc nhở một chút là đủ rồi, “Vì thế tôi mới cẩn thận hơn, để tránh anh hành động bốc đồng làm sai điều gì không cứu vãn được, thậm chí nghĩ quẩn làm ra chuyện cực đoan, trì hoãn tiến trình của tôi.”

Triệu Khoát thở dốc một lúc, kiềm chế cảm xúc rồi khàn giọng nói: “Tôi sẽ giữ lời hứa.”

Triệu Tiềm gõ ngón tay cạch cạch lên bức tường quét lớp sơn màu xám, tiết tấu nhanh và hỗn loạn tiết lộ nội tâm của cô: “Trước khi tốt nghiệp, tôi có thể nhận được chứ?”

“Không thể đảm bảo.” Triệu Khoát nói, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Triệu Tiềm hít một hơi thật sâu, năm ấy đàm phán các điều kiện cũng không đơn giản như thế này.

Đứa con ngoài giá thú này đã thay đổi lớn đến nhường nào. Tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng cái chết đột ngột của người anh cùng cha khác mẹ có lẽ có liên quan đến gã.

Rõ ràng đang bước trên con đường được tạo dựng bằng thi cốt và quyền thế, song ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó gã lại đi chệch khỏi con đường chính để theo đuổi tình yêu, rồi bị mắc kẹt trong đó không thể thoát ra được. Sau khi giám đốc Lưu chia tay với gã, gã lại lấy ra “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” làm lợi thế nhờ cô hỗ trợ, vị trí thay đổi, cô trở thành phe cân nhắc suy xét.

Người xưa nói không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Anh hùng vượt qua đã khó chứ đừng nói đến người bình thường.

Một chữ “tình” mà nhà giàu danh môn khinh thường lại có thể thay đổi đại cục phức tạp, nguy hiểm và khó lường, thay đổi số phận của rất nhiều người.

Quả nhiên vẫn phải giữ trầm ổn, chẳng phải chờ được cơ hội rồi đó sao?

Suốt mấy năm qua, ngoại trừ vết đâm cách đây không lâu thì cô không tổn thất gì khác. Huống hồ một dao kia cũng khiến nhà họ Triệu phải trả giá đắt.

Tất cả mọi chuyện đã suôn sẻ gấp mấy lần so với dự đoán của cô.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trí sôi sục của Triệu Tiềm mới bình tĩnh lại. Cô nhanh chóng chạy xuống tầng ôm lấy người cha già của mình, hôn mạnh một cái lên mái tóc trắng có số lượng đáng cảm động của ông, “Cha già, con có thể chuẩn bị vào nhà máy rồi.”

Sủi cảo trong tay lão Triệu rơi xuống, toàn thân ngơ ngác..

Con bé hôn mình?

Đây vẫn là áo bông nhỏ lọt gió khắp nơi sao? Không phải là giả đấy chứ?

Mặt Triệu Tiềm bị niết, cô cười ha ha kéo cha già vẫn đang ngẩn người: “Gói sủi cảo gì nữa, ra ngoài ăn đi, con khao.”

Trong hai ngày cuối năm, đứa con ngoài giá thú mà nhà họ Triệu coi trọng nhất chính thức gia nhập trang sức Triệu thị đang lung lay. Ngay khi nhậm chức, gã đã phát động một cuộc thanh lọc nội bộ, cắt bỏ và vứt hết rễ thối.

Đồng thời bán giá thấp rất nhiều cổ phiếu doanh nghiệp lộn xộn, giúp thu hồi số tiền phân luồng cho các khoản đầu tư khác.

Động thái này đã giành được sự tín nhiệm của chủ tịch Triệu, cũng có niềm tin vào việc vực dậy lần nữa.

Có những người sinh ra để làm kinh doanh. Một người vẽ bản thiết kế và xây dựng các tòa nhà thế mà lại có thể trở nên quả quyết, nhìn rõ tình hình, không mắc sai lầm như vậy.

Chỉ cần cho cơ hội thì cũng không phải là không thể lật ngược tình thế, đáng tiếc gã gia nhập Triệu thị quá muộn, nếu sớm một chút, Triệu thị đã không có bộ dạng tệ hại như ngày hôm nay.

Chẳng qua, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” vẫn còn đó.

Không phải gia đình nào cũng có bữa cơm đoàn viên trong đêm giao thừa, các ngành nghề cũng có phong cách đón Tết riêng. Giới kinh doanh cũng thế.

Tối hôm ấy, chủ tịch Triệu dẫn Triệu Khoát đi xã giao.

Ông giám đốc chủ trì gọi một nhóm cô gái trẻ đến uống rượu cùng, đều trong độ tuổi tươi trẻ, không trang điểm dày, trông rất trong sáng, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với những doanh nhân bẩn thỉu.

Triệu Khoát kiệm lời ít nói, trầm mặc u buồn uống mấy ly rượu rồi đứng dậy ra ngoài hít thở không khí

Sau lưng vang lên tiếng giày da giẫm lên sàn đá cẩm thạch, tiếp đó một điếu thuốc được đưa tới trước mặt gã, gã không nhận: “Tôi không hút thuốc.”

“Tôi cũng không hút.” Quý Minh Xuyên nhét điếu thuốc vào bao, “Dùng để chào hỏi thôi.”

Y xé lớp vỏ ngoài của bao thuốc lá: “Tổng giám đốc Triệu và tôi đều là nửa đường tiến cái này vòng. Nếu có cơ hội hợp tác, chắc chắn sẽ mang lại những trải nghiệm rất tốt”.

Triệu Khoát cũng không tiếp nhận lời đề nghị của Quý Minh Xuyên: “Tôi không giống anh.”

“Không giống à?” Vẻ mặt Quý Minh Xuyên lạnh lùng, “Đều có mục tiêu, có nhu cầu thôi.”

Triệu Khoát bị thu hút bởi màn bắn pháo hoa bên ngoài cửa sổ kính lớn. Thủ Thành cấm pháo trúc không cấm pháo hoa, lễ tết có thể thông qua cách này để biểu đạt tình cảm.

Không biết nhà ai đang ăn mừng năm mới, pháo hoa bắn mãi không ngừng.

Quý Minh Xuyên thản nhiên nói: “Tết càng ngày càng trở nên vô vị.”

“Trước đây sáng sớm phải dậy theo gia đình lên núi để viếng mộ tổ tiên, có phần mộ tìm không thấy thì dập đầu và hoá vàng mã theo phương hướng đại khái, bận rộn cả buổi sáng trở về, buổi trưa tùy tiện ăn ít mì, buổi chiều bắt đầu dán câu đối xuân, sắp xếp mâm đựng trái cây, chuẩn bị cơm tất niên…”

Triệu Khoát không bình luận.

Quý Minh Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười: “Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cũng chẳng thú vị gì lắm.” Y ném bao thuốc lá đã bị xé nát hoàn toàn biến dạng vào thùng rác ở góc tường, “Chỉ là chưa hiểu việc đời, không có lựa chọn khác thôi.”

Trong phòng riêng, các doanh nhân trên năm mươi bắt đầu chọn lựa món ăn.

Chủ tịch Khương không có hứng thú.

“Lão Khương, ông vẫn chưa vượt qua cái chết của con trai…”

Bầu không khí hơi thay đổi, vị chủ tịch lớn tuổi kia ngượng ngập dừng miệng, tự phạt mình một ly, sau đó ôm cô gái còn nhỏ hơn cả cháu gái của mình bắt đầu trêu cợt.

Chủ tịch Khương day huyệt thái dương vài cái, bạn tốt bên cạnh hỏi: “Anh Khương, dạo này vợ anh thế nào?”

Một câu thăm hỏi gia đình thông thường đặt trong tình huống phóng túng mê loạn này sẽ biến vị.

Ở trong giới, việc đổi vợ không phải là điều hiếm gặp, rất nhiều người đã phát ngán, cũng chỉ có số ít còn chưa chơi chán. Mà khi còn trẻ, Khương phu nhân từng là đại mỹ nhân nổi danh, về già cũng rất thướt tha hấp dẫn, sau lưng có vô số kẻ thầm thương trộm nhớ bà.

Ngần ngại trước việc chủ tịch Khương xưa nay không tham dự trò chơi đổi việc, nên họ mới không mượn cớ nhắc đến.

Cuộc hôn nhân giữa chủ tịch Khương và vợ chỉ còn cái vỏ rỗng, đã không còn tình cảm từ lâu, nhưng họ sẽ không tiết lộ điều đó trước mặt người ngoài để tránh gây thêm rắc rối phiền hà. Ông nghiêm mặt, dục muốn mở miệng.

Một tiếng cười như chuông bạc vang lên từ phía đối diện.

Cô gái trẻ trong lòng chủ tịch Triệu đang lấy rượu uống.

Cô gái bắt gặp ánh mắt của chủ tịch Khương, vội vàng thẹn thùng ngồi thẳng dậy, khuôn mặt vẫn tươi cười, với hàm răng đẹp, đều và trắng như hạt gạo nếp.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Triệu Khoát đứng ở cửa: “Cha, chưa xem xong sổ sách, con về công ty tăng ca đây.”

Chủ tịch Triệu bị một tiếng gọi “cha” của đứa con riêng xua tan cơn giận: “Đi đi.”

Năm ấy khi được mẹ đưa tới trước mặt ông ta, trong mắt gã có thù hận và tính toán, hiện giờ đã biến mất.

Cứ xem như là giấu đi rồi.

Quý Minh Xuyên ngồi trở lại không bao lâu thì nhận được một cuộc gọi. Y cầm điện thoại tới bên tai trái: “Chủ tịch, Tiểu Hi gọi tôi về, tôi về trước…”

Chủ tịch Khương ngăn cản nói: “Ngồi đi.”

Người khác trêu ghẹo, Tiểu Quý à, cháu không học con trai lão Triệu gọi cha, nên mới có đãi ngộ này đấy.

Sao con rể lại xưng hô xa lạ như thế, liệu có phải là chưa lấy phí đổi giọng không?

Trong mắt Quý Minh Xuyên xẹt qua một tia căm ghét.

“Chỉ là một cái danh xưng thôi, không có ý nghĩa gì.” Chủ tịch Khương nói đỡ cho con rể, ngay trước mặt nhóm người quyền lực giậm chân một cái là giới kinh doanh của Thủ Thành chấn chấn động một phen.

Có thể thấy ông ta hài lòng đến nhường nào.

Chủ tịch Khương bước ra khỏi phòng gọi cho con gái: “Tiểu Hi, con không biết tối nay Minh Xuyên có tiệc xã giao à? Toàn khách hàng lớn, mà con lại bảo nó về sớm?”

Không cho con gái cơ hội phản bác, ông ta quở mắng, “Đừng không biết điều như thế. Ở cái tuổi mà một người đàn ông đang nỗ lực hết mình vì sự nghiệp, con ràng buộc nó trong tình yêu thì có thể đạt được bao nhiêu thành tựu chứ? Hãy học hỏi mẹ con đi.”

Khương Hi nói: “Mẹ đang ở trong am.”

Chủ tịch Khương cúp máy.

Khương Hi hiện không ở nhà. Vào cái đêm Minh Xuyên bị bỏ thuốc, cô nàng hoảng sợ quá mức, ảnh hưởng sức khỏe, bị chảy máu, không thể đến bệnh viện tư nhân để tránh sảy thai.

Nơi cô nàng đang ở bây giờ có môi trường, dịch vụ y tế và quyền riêng tư được đặt lên hàng đầu.

Hàng ngày sau khi tan làm, Quý Minh Xuyên đều sẽ tới đây, lái xe hai ba trăm cây số.

Khương Hi đang ngồi ngẩn ngơ trong vườn hoa thì điện thoại nhận được tin nhắn.

Ông xã nhà mình: [Đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ nghĩ cách thoát thân rồi đến chỗ em.]

Khương Hi cay cay mũi, màn hình nhanh chóng ướt nhẹp. Cô nàng hồi âm với đôi mắt đẫm lệ: [Minh Xuyên, tối nay anh đừng tới nữa. Để cuối tuần đến đi, em sợ anh mệt mỏi quá.]

Phía Quý Minh Xuyên dường như rất bận rộn, phải rất lâu sau mới trả lời, tổng cộng hai câu.

[Không ôm em, anh không ngủ được.]

[Hơn nữa anh muốn cùng em đón năm mới.]

Khương Hi lau nước mắt trên mặt, thở dài. Người chồng cô chọn khác với người do mẹ cô chọn.

Sau Tết nên chuyển nhượng cổ phần trong tay cho Minh Xuyên thôi, để con đường sự nghiệp của anh ấy thuận lợi hơn chút.

Các gia tộc lớn không có tiệc xã giao thì đều tổ chức tiệc gia đình, trực hệ ở sảnh trong, bàng hệ ở sảnh ngoài, bữa tối giao thừa vẫn xen lẫn những lợi ích giả dối, ganh đua cạnh tranh và tính toán.

Vậy thì người dân bình thường đón năm mới như thế nào?

Vài món ăn chính cộng với một số món ăn kèm tạo nên bàn cơm tất niên, thêm một chai nước trái cây hoặc rượu vang đỏ.

Trước hoặc sau bữa cơm sẽ gọi điện thoại chúc mừng, nhắn tin gửi lời chúc, cướp các loại bao lì xì có lớn có nhỏ, ăn đồ Tết và xem chương trình Tết, đến gần 0 giờ thì cùng đếm ngược với nhân dân cả nước.

Một cách bình thường để nói lời tạm biệt với năm cũ và nghênh đón năm mới.

Năm nay Trần Vụ và Yến Vi Sí có chút khác biệt, Tịnh Dương xuống núi tới nhà họ.

Mặc dù đều ở Thủ Thành, nhưng mấy năm nay họ chưa từng tập trung đông đủ. Lần cuối cùng ba người tụ tập là ở Xuân Quế.

Ba người họ đã nhiều năm không gặp, nên ký ức tương ứng vừa cũ vừa mới.

Tịnh Dương uống nước trà do Trần Vụ pha: “Sư đệ, các em ở bên nhau lâu như vậy mà em cũng không kể cho sư huynh biết.”

Trần Vụ cúi đầu.

Yến Vi Sí bênh vực anh: “Giả vờ cái gì, không phải biết cả rồi sao?”

Tịnh Dương thẳng thắn: “Đúng là biết. Tuy nhiên…” Y hơi ngừng lại, “Anh muốn nghe chính miệng sư đệ nói với anh, nên vẫn luôn chờ.”

Trần Vụ càng cúi đầu thấp hơn.

“Tết nhất thế này anh trách móc anh ấy làm gì.” Yến Vi Sí nhíu mày.

“Vậy sư huynh xin lỗi.” Tịnh Dương chỉnh lại áo tràng trên người, lấy ra một bao lì xì từ ống tay áo rộng.

Yến Vi Sí giơ tay che mặt, khóe môi giật giật, hòa thượng cũng biết làm theo kế vặt từng bước để tạo bất ngờ cơ đấy.

Chỉ có Trần Vụ ngốc nghếch: “Sư huynh, anh còn chuẩn bị cái này ạ?”

Tịnh Dương ôn hòa cười nói: “Nhận đi.”

Yến Vi Sí lạnh giọng: “Đừng nhận.”

Trần Vụ bối rối nhìn sư huynh rồi nhìn Yến Vi Sí: “Thế nên nhận… Hay là không nhận…”

Lời nói của Tịnh Dương dường như có chứa vài phần thâm ý: “Em có nhận hay không thì đều là của em.”

Yến Vi Sí đen mặt, trước khi Tịnh Dương có thể nói thêm câu nữa, hắn kéo túi áo Trần Vụ, nhét bao lì xì vào.

Bây giờ là thời điểm chùa miếu đông đúc, ban ngày có rất đông tín đồ và khách hành hương xếp hàng để rung chuông hoặc thắp hương. Tịnh Dương ở thư phòng tụng kinh, giảng kinh cho Trần Vụ.

Trong phòng khách đang chiếu chương trình Tết, Yến Vi Sí xem một cách lơ đãng.

Tam thể và chó vàng nằm sấp ở chỗ Trần Vụ thường ngồi, quay mặt về phía màn hình lớn giống hắn.

Yến Vi Sí chán ghét nói: “Hát cái quái gì vậy, ồn ào khiếp.”

Mèo kêu một tiếng, chó cũng sủa một tiếng, như thể đang nói, đúng thế đúng thế.

Yến Vi Sí bóc quýt nhỏ, dính nước quả đầy tay. Hắn rút khăn giấy vừa lau vừa bước về phía thư phòng.

Đúng lúc Trần Vụ từ bên trong ra, sửng sốt khi nhìn thấy hắn: “A Sí, không phải em đang xem chương trình Tết à?”

“Đang quảng cáo.” Yến Vi Sí đáp.

“Chương trình còn có quảng cáo?” Trần Vụ nhanh chân đến xem, Yến Vi Sí đút quýt vào miệng anh.

Trần Vụ nhai, đôi má trắng nõn động động, lúng búng nói: “A Sí, tối nay anh muốn ngủ cùng sư huynh.”

Yến Vi Sí: “…” Vậy em đi nhé?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play