“Đứng đờ ở cửa làm gì, bị điểm huyệt hay là gặp ma?”

Trong phòng truyền đến tiếng chế nhạo của Yến Vi Sí, Trần Vụ khó khăn nuốt nước miếng, lắp bắp hô: “Mau, mau tới đây, bạn học, Yến, bạn Yến, bạn Yến!”

“Gọi loạn làm gì, đợi một lát, đệt, sủi cảo vỡ rồi.” Yến Vi Sí không kiên nhẫn mà đi tới.

Một sự yên lặng bí ẩn.

Khương Lương Chiêu khá bình tĩnh, hắn ta đi đầu trong việc hoàn thành việc xây dựng tâm lý và phá vỡ tình huống cứng ngắc: “Anh Sí, tao và A Ngộ…”

“Vào cả đi, đóng cửa lại.” Yến Vi Sí lên tiếng cắt ngang, sau đó thúc giục Trần Vụ đang đứng ngây ngốc, “Mau gói xong sủi cảo đi, tôi chờ ăn.”

Trần Vụ ngơ ngác chớp mắt: “Nhưng, tôi, cậu…”

Hồi lâu sau anh vẫn nói không hoàn chỉnh, dứt khoát làm rùa đen rụt đầu, “Được rồi, tôi đi gói sủi cảo trước.”

Hoàng Ngộ ngoài cửa sắp rớt cả con ngươi ra ngoài.

Đậu má, thật sự đậu má!

Ai tới nói cho gã biết, tại sao tên bảo vệ này sẽ ở chỗ anh Sí???

Lần ở sân bóng rổ, Hoàng Ngộ không tiếp xúc chính diện với Trần Vụ.

Về sau bất kể là người bên cạnh hi hi ha ha nhắc tới “người anh kia của chị Tiềm”, hay khi ra vào cổng trường, gã đều không sinh ra bất kỳ lòng tò mò và mong muốn khám phá nào.

Nói tóm lại, gã không hề có một chút ấn tượng gì về Trần Vụ.

Lúc này đại não của Hoàng Ngộ đã chết máy, đồ ăn vặt và bia vẫn ở trước ngực, tay chân gã không nghe lời tự có cách nghĩ riêng, như thể giây tiếp theo sẽ xảy ra nội chiến.

Giây phút đi vào nhà, Hoàng Ngộ nhìn thấy cái gì thì trên mặt đều tràn đầy vẻ “Đây là nơi nào, tôi đang ở đâu”.

Khương Lương Chiêu từ ngoài cửa đã hoàn hồn, nhưng vẫn bị tình huống trong nhà làm kinh ngạc đến nỗi sắc mặt thoáng ngưng lại, nhưng hắn ta lại lần nữa mỉm cười: “Anh Sí, bể cá ở đâu? Để tao thả cá vào trong bể.”

Yến Vi Sí tiện tay chỉ một chỗ.

Khương Lương Chiêu nhìn theo ngón tay của hắn về phía góc tường, ở đó chỉ có hai thùng giấy xếp chồng lên nhau.

Trần Vụ dời thùng giấy đi, lộ ra bể cá bị che: “Ở đây này.”

Kích thước của bể cá quá khác so với dự đoán của Khương Lương Chiêu, bên trong ngoài mười mấy con chép nhỏ còn có hai con trai sông, được nuôi chung.

Khương Lương Chiêu nhìn con cá mình mang tới rồi lại nhìn bể cá cũ đơn sơ, day day ấn đường, khổ não ẩn ý nói: “Không xứng.”

Trần Vụ tựa hồ không nghe ra ám chỉ, gật đầu đồng ý: “Thật sự là không xứng.”

Anh quay đầu gọi: “Bạn Yến, điều kiện của chúng ta không thích hợp nuôi cá cảnh, nhất là loài thuần chủng tốt.”

Yến Vi Sí liếc con cá mà Khương Lương Chiêu mua, không lọt mắt: “Lúc về nhớ mang đi.”

Khương Lương Chiêu: “…”

Yến Vi Sí ngồi trước hai chiếc bàn được đẩy ghép vào nhau, nắn bóp vỏ sủi cảo bị vỡ, nắn chỗ này nắn chỗ kia, cố gắng hàn gắn chỗ vỡ.

Kỹ thuật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Mặt bàn được bọc màng giữ tươi dùng một lần, bên trên thả một số sủi cảo đã được gói xong. Nhân được đựng trong một chiếc chậu sắt, trên chậu gác hai đôi đũa dính vụn nhân bánh, bên cạnh có một cái bát sứ nhỏ đựng ít nước.

Tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Trần Vụ đi tới chỗ Yến Vi Sí, cầm lấy chiếc đũa ở trong chậu rồi quấy quấy nhân sủi cảo. Sau đó anh hỏi Khương Lương Chiêu, người như đang lâm thời mắc chứng mất ngôn ngữ: “Bạn này, cậu muốn ăn bao nhiêu cái?”

Khương Lương Chiêu: “Hả?”

Một âm tiết trầm thấp, kết hợp với bề ngoài dịu dàng, cho thấy sức hút có thể khiến vành tai ngứa ran và gò má nóng bừng.

Trần Vụ dừng động tác quét nước trên viền vỏ sủi cảo và nhìn Khương Lương Chiêu.

“Bụp ——”

Yến Vi Sí ném chiếc sủi cảo không thể cứu chữa được vào màng bọc thực phẩm: “Hả cái gì, ở khoảng cách gần như thế mà cũng không nghe thấy à? Hỏi mày ăn bao nhiêu miếng sủi cảo đấy.”

Khương Lương Chiêu nắm tay hắng giọng: “Khoảng hai mươi cái.”

Lúc này Hoàng Ngộ nghiêng người qua, thì thầm thâm thúy: “Mày còn ăn được hả? Tao no rồi.” Đua xe thâu đêm cũng không kích thích đến thế.

Khương Lương Chiêu hạ giọng: “Mày đã thấy sủi cảo do anh Sí gói bao giờ chưa?”

Hoàng Ngộ: “…”

Chưa từng.

Càng đừng nói là ăn.

Gã lập tức đổi chủ ý: “Tao ăn ba mươi cái!”

Trần Vụ há miệng thở dốc: “Ba mươi cái à…”

“Không đủ vỏ sủi cảo.” Anh lẩm bẩm.

Hoàng Ngộ định bảo “Không đủ sẽ không ra ngoài mua à?”, chợt nghe thấy anh Sí của gã cho một câu, “A Ngộ, mày mười cái là được.”

“…” Tao một nam sinh thân cường thể tráng cao hơn mét tám, mười cái sủi cảo? Anh Sí mày nói tiếng người đó hả?

Hoàng Ngộ định bùng nổ thì Khương Lương Chiêu thì thào với gã, “Sủi cảo không phải trọng điểm.”

Gã lập tức bình tĩnh lại, đúng đúng đúng, bây giờ không phải là chuyện có sủi cảo hay không.

Trần Vụ mang bếp từ đến chiếc bàn dưới mái hiên, nấu nước luộc sủi cảo.

Trong phòng, Yến Vi Sí mở một lon bia do Hoàng Ngộ mang tới rồi bóc một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa uống một cách nhàn nhã.

Có hai chiếc ghế đẩu trống, một lớn một nhỏ, cả hai đều bằng nhựa đã cũ.

Khương Lương Chiêu vô thức lấy khăn từ túi áo khoác ra định lau mặt ghế, rồi lại suy xét đến vấn đề trường hợp, đổi thành lau tay: “Anh Sí, anh ta tên là Trần…”

“Vụ.” Yến Vi Sí nói.

Khương Lương Chiêu gấp khăn lại, dòng họ đại chúng bình thường khá phù hợp với người nọ, nhưng cái tên lại không tương xứng.

Chữ “Vụ(1)” ẩn chứa sự mát mẻ mơ hồ như có như không, thu hút những ánh mắt tò mò, song lời nói cử chỉ của anh đều bộc lộ một thông tin —— đơn giản và cứng nhắc đến mức khiến người ta nhàm chán.

(1) Chữ Vụ 雾 thuộc bộ Vũ (mưa), có nghĩa là sương mù, bụi nước.

“Mẹ kiếp, không phải là tao đang nằm mơ đó chứ?” Hoàng Ngộ hoảng hốt ngồi xuống ghế đẩu nhỏ, đôi chân dài co quắp đầy ấm ức. Gã tát vào mặt mình, đau đớn nhe răng trợn mắt, đệt mợ, không phải mơ.

“Anh Sí, mày và Trần, Trần Vụ quen nhau thế nào?” Hoàng Ngộ nghĩ nát óc không ra.

Yến Vi Sí bâng quơ: “Khi còn nhỏ.”

Hoàng Ngộ “soạt” nhảy dựng lên: “Sao bọn tao không biết?”

Khương Lương Chiêu như đang trầm ngâm: “Trước bảy tuổi nhỉ?”

Sắc mặt Hoàng Ngộ thay đổi, thế thì không biết thật.

Anh Sí bảy tuổi mới về nhà họ Yến, chưa bao giờ tiết lộ công khai hành tung trước bảy tuổi, bọn họ cũng không rõ lắm.

“Thì ra là người quen biết cũ, bạn cũ.” Hoàng Ngộ ngồi trở lại, rất nhanh đã phát hiện một điểm rất không hợp lý, “Thế anh Sí, tại sao mày ở trường không…”

Trần Vụ ngoài cửa hô to, “Bạn học Yến, cậu ra đây một chút.”

“Lại làm sao thế?” Yến Vi Sí cau mày đứng dậy, cầm nửa lon bia đi ra ngoài.

“Đi rồi à?” Hoàng Ngộ lẩm bẩm.

Khương Lương Chiêu cởi hai cúc áo khoác: “Ừ.”

Hoàng Ngộ tang thương chà xát mặt mình thật mạnh vài lần rồi nhìn quanh bốn phía. Khương Lương Chiêu cũng nhân cơ hội bắt đầu đánh giá.

Năm đó anh Sí không sống với bất kỳ ai trong số họ, tự chọn một căn nhà nhỏ trên hồ chứa nước, họ hiểu nguyên nhân và tôn trọng quyết định của anh Sí.

Anh Sí không có yêu cầu gì về nhu yếu phẩm ăn ở đi lại, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông chủ yếu mặc áo gió, chuyện ăn uống chung tình với đường trắng trà sữa còn những thứ khác tùy ý, đi lại bằng chiếc xe máy hắn tự mình gia công, chỗ ở không sửa sang lại quá nhiều, chỉ tăng thêm kiểu phòng tắm thường thấy ở khách sạn, một chiếc võng lớn, một chiếc bàn, một tủ quần áo, cùng một ít đồ điện gia dụng.

Không gian trống trong nhà được sử dụng cho truyện tranh và dụng cụ tập gym.

Lần trước tới đây, họ còn tập thể dục trong đống sách, uống rượu đánh bài đến nửa đêm mới đi.

Hiện tại căn nhà này là cái dạng gì? Là dáng vẻ cuộc sống.

Có hết những thứ cần có.

Dường như họ đã đi tới một chốn xa lạ, hoàn toàn thay đổi, khắp nơi đều có dấu vết không thuộc về anh Sí, cũng hẳn là không bao giờ xuất hiện trong phạm vi riêng tư của hắn.

Nơi đây đã thay đổi, từ một địa điểm chỉ được sử dụng để dừng chân trong ba năm thành một ngôi nhà tràn đầy củi gạo dầu muối hàng ngày và những thứ lặt vặt.

Cả Hoàng Ngộ và Khương Lương Chiêu có xuất thân giàu sang, sinh ra đã phú quý, xung quanh có điều gì chưa từng gặp chứ, rất khó khiến họ kinh ngạc.

Lần này thật sự sốc tận óc.

Khương Lương Chiêu sốc trong lòng, còn Hoàng Ngộ trực tiếp biểu hiện ra. Gã ngửi mùi nước lèo nấu sủi cảo, nói, “Mặc dù có vẻ Trần Vụ toàn nấu ăn bên ngoài, xong việc mới đem nồi về, nhưng lúc anh ta nấu ăn, khói dầu vẫn sẽ bay vào nhà, đóng cửa cũng vô dụng, giường chăn quần áo gì đều sẽ bị bám mùi, anh Sí có thể chịu được sao?”

Sau đó chỉ vào từng đồ nội thất vốn trước kia không có.

“Đây toàn là đồ cũ nhỉ? Cũng không biết chủ cũ cuối cùng sử dụng nó là ai, có lẽ còn có cả chủ trước nữa, chủ trước trước trước nữa, nghĩ tới thôi đã thấy bẩn rồi, anh Sí có thể chịu được sao?”

Gã sải bước về phía bức màn buộc gọn trong góc, “Chẳng phải là quê mùa xấu xí tính chất hủy diệt cấp vũ trụ à, nhìn nhiều là có thể đau tim, anh Sí có thể chịu được sao?”

Sau đó, gã gảy gảy ớt đỏ và tỏi được đóng đinh treo trên tường, “Anh Sí có thể chịu được sao?”

Rồi gã vòng qua bàn làm việc chen vào trong, nhìn chằm chằm một hàng cây cắm trong nửa chai nước uống, tùy tiện cầm lên một cái, “Chậu hoa Cái Bang, anh Sí có thể chịu được sao?”

Suốt quá trình, Khương Lương Chiêu vẫn chìm trong trạng thái hoang mang khi bị cuốn vào nan đề thế kỷ, toàn thân sắp hóa đá. Đây là một mặt hắn ta chưa từng có bao giờ, lần đầu tiên hắn ta hoài nghi năng lực tư duy của mình.

Có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền vào từ khe cửa khép lại, Hoàng Ngộ vội vàng kéo Khương Lương Chiêu đi nghe lén.

Từng cơn gió dạo chơi trên hồ chứa, lá cây long não kêu xào xạc.

Trần Vụ cầm thìa dài, nhẹ nhàng khuấy đáy nồi, tránh cho sủi cảo dính đáy: “Bạn bè của cậu tới mà cậu cũng không nói với tôi một tiếng, làm tôi chẳng chuẩn bị gì cả.”

Yến Vi Sí dựa vào tường, ngón tay cầm lon bia sắp uống hết: “Anh muốn chuẩn bị cái gì?”

Trần Vụ đáp: “Tôi tránh đi ấy.”

“Tránh đi?” Yến Vi Sí lạnh lùng cười một tiếng, “Anh không có mặt nhưng lại có một đống đồ ở đây, tôi phải giải thích thế nào?”

“Nhưng… Tôi không muốn bạn bè cậu biết tôi và cậu quen nhau. Vào ngày đầu tiên đi làm, tôi đã nói là không cần thiết, lúc đó tôi cũng đã tưởng rằng sẽ như vậy.” Trần Vụ mím môi, ôn hòa biểu đạt sự bất mãn của mình, “Cậu có thể ngăn cản bọn họ tới, rất nhanh thôi, không tốn mấy ngày đâu, tôi sẽ thu dọn rất sạch sẽ, không lưu lại chút gì.”

Yến Vi Sí sa sầm mặt ném chiếc lon đi: “Có phiền không hả, mẹ kiếp ai biết bọn họ định tới chứ.”

Hoàng Ngộ ở sau cửa nghe không rõ ràng lắm, nhưng đến giọng gầm nhẹ của anh Sí thì nghe không sót chữ nào. Gã không dám tin, toàn thân sắp nứt ra: “Anh Sí làm gì đấy, không có ổng gật đầu, chúng ta nào có thể tới chỗ ổng chứ? Đệch mợ từ tháng Mười Một đến tháng Một, chúng ta hỏi bao nhiêu lần ổng cũng không cho, nếu không đánh tiếng tử tế trước, chúng ta căn bản không thể…”

Khương Lương Chiêu ngăn trở âm lượng dần mất khống chế của Hoàng Ngộ: “Đừng nói nữa.”

Hoàng Ngộ run tay: “Mày có ý gì? Mày phỏng đoán theo phương hướng nào? Con mẹ nó đừng làm tao sợ.”

Khương Lương Chiêu nhíu mày: “Nghĩ ngợi lung tung gì thế.”

Hắn ta trầm giọng: “Tao vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc.”

Hoàng Ngộ: “Tao cũng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play