Suốt trăm năm qua, ta chịu đựng sự hỗn loạn và đau đớn để phục hồi thần hồn. Thần hồn đã hàng nghìn lần suýt nữa bị tan biến, không một ai biết ta đã trải qua những ngày đó thế nào. Ta chỉ biết tự nói với mình: Đừng c.h.ế.t, Hoa Âm, vẫn có người đang đợi ngươi. Trong những giấc mơ, ta còn nghe thấy có người bảo ta phải sống tiếp.
Nhưng thực ra, chẳng có ai cả. Khi ta tỉnh lại, mọi khuôn mặt đều trở nên xa lạ và đáng sợ.
Nữ tử bên cạnh hắn bất ngờ cất giọng: "Khoan đã!"
Hành Chỉ Quân không kịp ngăn nàng lại. Nàng gỡ chiếc quạt che mặt, dưới làn tua rua, dung mạo xinh đẹp của nàng hiện ra, quả nhiên có đến bảy phần giống ta. Chỉ thiếu nốt chu sa giữa trán, nhưng dáng vẻ của nàng lại mềm mại, yếu đuối hơn ta. Nàng hơi đỏ mắt, bật cười: "Thì ra là ngươi."
Hành Chỉ Quân nắm lấy tay nàng ta, khẽ cau mày an ủi: "Tang Du, nàng không phải nàng ấy. Ta đã nói rồi, nàng trong mắt ta là duy nhất." Lời lẽ đầy dịu dàng và ân ái.
Nàng khẽ nhếch môi, nhưng vẫn chậm rãi bước xuống bậc thềm, tiến đến gần ta. Từng chút một, nàng soi xét khuôn mặt của ta, ánh mắt như d.a.o lướt qua từng đường nét. Nàng gần như mang theo oán hận mà nói: "Nếu không nhờ ngươi, Hành Chỉ Thần quân, Trọng Quang Thượng thần, cả tộc Trường Tân bọn họ làm sao có thể chú ý đến ta? Ta vốn dĩ đang sống yên ổn tại đất Tang Du, nhưng chỉ vì ta giống ngươi mà bị họ giam cầm bên cạnh. Ta từng ngây thơ nghĩ rằng họ yêu thích sự lương thiện của ta. Hóa ra, tất cả chỉ vì gương mặt này quá giống ngươi."
"Suốt trăm năm qua, dù cho ta có tiến bộ vượt bậc về pháp lực, dù cho họ đã thực sự dành tình cảm cho ta, thì sao chứ? Những điều này vốn là của ta. Nhưng làm sao ngươi hiểu được nỗi nhục này? Sau khi tỉnh mộng, ta phát hiện ra mình chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế." Nàng đỏ mắt, lấy tay áo che miệng.
Những cúng bái, hương khói của nhân gian, pháp lực hùng mạnh, tất cả đối với nàng ta chẳng qua chỉ là sự sỉ nhục.
Nàng nghiến răng, nước mắt lăn dài trên má. Ta bước lên một bước, chưa kịp nói gì đã bị một đạo thuật đánh trúng, xương sống ta đau đớn cong lại, mặt mày tái nhợt. Đệ tử của ta đứng lên, cau mày nói: "Hoa Âm, ngươi quấy phá đủ chưa?" Hắn cũng không ngờ một thuật pháp đơn giản như vậy lại đánh trúng ta. Vì để sống sót sau trận chiến đó, ta đã tiêu hao gần hết thần lực.
Hắn giờ đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên phong lưu cưỡi ngựa trắng, nhưng lại dùng chính pháp thuật ta đã dạy để đánh trả ta.
Tang Du vung tay, tát mạnh vào mặt ta. Ta bị đánh nghiêng mặt sang một bên, chỉ thấy nàng ta đang rơi lệ.
“Cái tát này không thể hóa giải được mối hận trong lòng ta.”
Nếu như cái tát này giáng xuống vào một trăm năm trước, ta - Hoa Âm - đâu cần phải tự mình động thủ. Khi đó, phía trước phía sau ta có biết bao nhiêu người sẵn sàng chắn đòn thay ta. Thế mà giờ đây, tất cả bọn họ chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng. Một trăm năm đối với thần tiên mà nói chẳng qua là cái chớp mắt. Nhưng ta thật sự không hiểu, làm sao ta lại rơi vào tình cảnh này.
Ta không đứng vững, loạng choạng một chút, đưa tay lau vết m.á.u nơi khóe miệng. Nỗi nhục này đè nặng lên trái tim ta. Ta ngước mắt nhìn về phía mẫu thân, nhẹ nhàng gọi: "Mẫu thân."
Giờ đây ta bị sỉ nhục như vậy, nhưng bà lại không hề lên tiếng. Ta chờ đợi mãi, chỉ nghe bà dịu dàng nhìn Tang Du rồi trách mắng ta: "Vốn dĩ việc ngươi trở về là chuyện tốt, nhưng hôm nay là đại hôn của Tang Du, ngươi không nên gây náo loạn như vậy."
Thật đáng thương cho ta, từ đầu đến cuối chỉ nói được một câu, nhìn quanh thấy ai ai cũng nhíu mày lạnh lùng đối mặt với ta. Ai có thể ngờ rằng Hoa Âm Thượng tiên oai phong lẫm liệt trăm năm trước, giờ đây chỉ vì ẩn mình một trăm năm đã bị thay thế bởi một tiểu tiên vô danh ở cực Nam.
Ta nhìn Tang Du, hỏi: "Ngươi dùng khuôn mặt của ta, hưởng lợi từ thân phận của ta, ngươi lấy tư cách gì hận ta?”
Tang Du cắn môi, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, như không thể tin ta lại dám nói những lời sỉ nhục nàng. Nàng giơ tay lên, định đánh ta thêm một lần nữa.
Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng, bình thản nói: "Ta là Hoa Âm. Ngươi dám sao?"
Ta là đệ tử có thiên phú nhất của núi Côn Luân, xuất thân từ dòng dõi Bồng Lai thuần khiết nhất của vùng Tây Châu, lúc ta năm trăm tuổi đã vượt qua kiếp nạn và trở thành Thượng tiên. Nhân gian gặp phải ôn dịch, đại hạn, đều là do ta đích thân xuống hạ giới giải quyết tai họa. Việc nhân gian lập miếu thờ ta vốn dĩ là chuyện hiển nhiên. Ngay cả trăm năm trước, khi ta suýt chút nữa mất mạng, đó cũng là vì ta đã cứu vớt chúng sinh thiên hạ. Vậy ai cho nàng ta cái gan dám động thủ với ta?