Tôi không thể tưởng tượng được Khúc Hoài đã trải qua những gì. Nhưng chữ "lại" kia đã đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Suốt thời gian Khúc Hoài nằm viện, dù bận rộn đến đâu tôi cũng mang cơm cho anh ấy. Mỗi lần anh ấy đều lịch sự cảm ơn.
Hôm nay hiếm khi được tan làm đúng giờ, tôi xách theo hộp cơm giữ nhiệt vừa định vào phòng bệnh thì nghe thấy các y tá đang trò chuyện. Họ vừa thay ga giường vừa bàn tán về Khúc Hoài. Tâm tư thiếu nữ của các cô gái luôn giống nhau. Huống hồ Khúc Hoài lại có ngoại hình và khí chất xuất chúng như vậy.
Nhưng nói đến cuối cùng, họ đều thở dài bất lực. Giọng điệu mang theo sự xót xa và tò mò.
Họ nói không hiểu tại sao người đàn ông như vậy lại muốn /t.ự//t.ử/. Có lẽ vì thất tình? Có lẽ vì "bề ngoài hào nhoáng bên trong mục ruỗng", ăn chơi trác táng nợ nần chồng chất? Hay chỉ đơn giản là gặp phải trắc trở trong cuộc sống...
Tôi đứng ngoài cửa, lặng nghe. Tôi không hiểu Khúc Hoài, nhưng từ khi anh ấy nằm viện đến giờ, ngoài cuộc điện thoại hôm đó, không ai đến thăm anh ấy, cũng không ai gọi điện lại. Anh ấy như bị lãng quên.
Tôi giả vờ như vừa đến, gõ cửa. Khúc Hoài không có ở đó, các y tá nói anh ấy ra ngoài đi dạo.
Tôi tìm khắp khu vườn nhỏ dưới lầu khu nội trú, thấy anh ấy ngồi bên bồn hoa, nhìn về phía trước. Theo hướng nhìn của anh ấy, có một cậu bé đang ngồi. Một cậu bé đầu trọc được y tá đẩy trên xe lăn.
Tôi bước đến ngồi xuống, anh ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn hộp cơm giữ nhiệt trên tay tôi. "Người tốt bụng lại đến cho ăn rồi."