Thời Uyên không hề vội giết Cố Cảnh Thừa.

Hắn ta vô cùng thích thú với cảm giác Cố Cảnh Thừa bại dưới tay mình.

“Cố Cảnh Thừa, nếu như năm đó ngươi đồng ý liên thủ với ta xưng bá thế giới thì bây giờ đã không đến nông nỗi này. Đáng tiếc kẻ ngu xuẩn như ngươi lại cứ phải đối đầu với ta, phục vụ cho cái tổ chức Hoàn Giám vô dụng đó. Đợi giải quyết xong chướng ngại lớn nhất là ngươi, ta sẽ dẫn người san bằng Hoàn Giám mà ngươi trung thành, giết sạch tất cả mọi người ở đó, chiếm lấy Kinh Bắc.”

Cố Cảnh Thừa khẽ cười một tiếng: “Thời Uyên, giấc mơ của ngươi thật đẹp, đáng tiếc giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ.”

Gần như ngay khi Cố Cảnh Thừa vừa dứt lời, người anh đã biến mất tại chỗ.

Dù là dị nhân hay dị chủng, hoặc bất cứ thứ gì, đều không thể biến mất vô hình như vậy.

Sắc mặt Thời Uyên hơi đổi.

Một luồng khí nóng truyền đến từ sau lưng, gần như ngay khi hắn vừa xoay người lại, nắm đấm rực lửa của Cố Cảnh Thừa đã đánh trúng bụng hắn.

Thời Uyên bị đánh bay ra xa hơn mười mét, ngã mạnh xuống đất, điên cuồng nôn ra máu.

Cố Cảnh Thừa như biến ảo, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Thời Uyên.

Đôi mắt anh đã biến thành màu đỏ, ngọn lửa quanh thân dễ dàng thiêu rụi mọi thứ, sức mạnh hiển nhiên đã mạnh hơn rất nhiều.

"Ngươi... ngươi tiến cấp rồi." Thời Uyên kinh hãi đến trợn tròn mắt.

Chỉ có việc Cố Cảnh Thừa tiến cấp mới có thể giải thích hành động biến mất tại chỗ của anh.

Cố Cảnh Thừa đã tình cờ tiến cấp trong lúc giao chiến với con rắn bốn đầu, ngay cả bản thân anh cũng khá bất ngờ.

“Không sai, bây giờ ta cao hơn ngươi một bậc.”

“Cố Cảnh Thừa, ngươi đừng đắc ý, rồi sẽ có một ngày ta cao cấp hơn ngươi.”

Thời Uyên vô cùng tức giận.

Hắn không thể chấp nhận việc mình thua kém Cố Cảnh Thừa.

Cố Cảnh Thừa nắm chặt cổ Thời Uyên: “Ngươi không còn cơ hội nữa đâu.”

“Ư...”

Da thịt cổ Thời Uyên bị lửa thiêu đốt, đau đớn khiến hắn rên lên một tiếng nghẹn ngào.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn không chết vì ngạt thở thì cũng bị Cố Cảnh Thừa đốt thủng cổ mà chết.

Vào thời khắc nguy cấp, một tiếng kêu lớn của chim ưng vang lên.

Gần như đồng thời, con ưng đực từ trên không trung lao xuống tấn công Cố Cảnh Thừa.

Với tốc độ và sức mạnh như vậy, nếu bị nó đâm trúng, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Cố Cảnh Thừa lăn người né tránh, móng vuốt của con ưng chộp lấy Thời Uyên, hất mạnh hắn lên lưng rồi bay vút lên trời cao.

Hai tiếng kêu của chim ưng vang vọng khắp khu rừng.

Những người đang giao chiến kịch liệt với Chiến đội Chín như nhận được mệnh lệnh nào đó, đồng loạt bắt đầu rút lui.

Người của Chiến đội Chín không đuổi theo, bởi vì họ đã đến giới hạn.

Đoạn Vân Trạch sau khi hóa lại nguyên hình sói, liền ngã xuống đất nằm vật ra.

“Mệt chết lão tử rồi.”

Giang Viêm cũng dựa lưng vào đống xác chết thở dốc, cười nói: “Chúng ta thắng rồi, khó khăn cả ra.”

Kiều Tuyết mình đầy máu đi về phía Cố Cảnh Thừa đang ngã trên đất: “Đội trưởng.”

Tiểu Chu trông có vẻ khỏe khoắn nhất, bay đến bên cạnh Cố Cảnh Thừa rồi hóa lại thành người: “Đội trưởng, anh sao rồi?”

Cố Cảnh Thừa muốn trả lời, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.

Điều này khiến Tiểu Chu sợ hãi, hét lớn: “Bạch Lạc, Bạch Lạc, mau qua đây xem, đội trưởng sắp không xong rồi.”

Đoạn Vân Trạch vừa đến liền cho Tiểu Chu một cái cốc vào đầu: “Đừng có nói bậy bạ.”

"Tới đây tới đây." Bạch Lạc thở hổn hển chạy tới.

Ngọn lửa quanh thân Cố Cảnh Thừa hoàn toàn biến mất, đôi mắt cũng từ màu đỏ trở lại màu bình thường.

Bả vai bị đâm xuyên không ngừng chảy máu, trên người càng có vô số vết thương lớn nhỏ khác nhau.

Bạch Lạc đỡ nửa thân trên của Cố Cảnh Thừa ngồi dậy, luyến tiếc lấy ra một thứ từ trong ngực đưa đến bên miệng Cố Cảnh Thừa.

“Đây là mật rắn của con rắn bốn đầu, nó không giống những con rắn khác, ăn vào vết thương của anh chắc chắn sẽ lành.”

Tiểu Chu: "..." Tiểu Bạch Miêu quả nhiên vẫn còn đồ tốt.

"Tiểu Miêu, cậu không đùa đấy chứ, thứ này ăn được à?" Đoạn Vân Trạch rất nghi ngờ.

Kiều Tuyết và Giang Viêm cũng có cùng thắc mắc với anh ta.

Tiểu Chu phấn khích nói: “Ăn được ăn được, lúc nãy tôi còn nuốt cả con ngươi của con hươu sao đấy, vết thương lành hết rồi, còn lên tới cuối giai đoạn ba nữa.”

“...”

Bạch Lạc không quan tâm đến người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Thừa, thấy anh không ăn, cậu có chút sốt ruột.

“Anh tin em đi, ăn vào thật sự có lợi ích đấy.”

Cố Cảnh Thừa lau vết máu trên khóe miệng, khẽ nói: “Tiểu Bạch Miêu, nếu như tôi ăn vào có chuyện gì bất trắc, cậu phải chịu trách nhiệm đấy.”

Bạch Lạc gật đầu mạnh: “Em sẽ.”

Ai có chuyện gì cũng không thể để phiếu ăn dài hạn có chuyện được.

Cố Cảnh Thừa thấy cậu khẳng định như vậy, lúc này mới nhẫn nhịn ghê tởm há miệng nuốt lấy mật rắn.

Dùng hết chút sức lực cuối cùng, đội trưởng Cố tiêu hao quá nhiều cuối cùng ngất đi trong lòng Tiểu Miêu.

Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, anh nghĩ…

Vòng tay của Tiểu Bạch Miêu thật ấm áp.

Khi Cố Cảnh Thừa tỉnh lại, anh đã ở trong căn phòng riêng của mình tại căn cứ Hoàn Giám.

Mọi thứ trong phòng đều gọn gàng ngăn nắp, ngoài những vật dụng sinh hoạt cần thiết, không có đồ trang trí nào khác. So với khung cảnh mạt thế bên ngoài, nơi này chẳng khác nào thiên đường.

Một thiên đường dưới lòng đất sâu hàng nghìn mét.

Cố Cảnh Thừa xuống giường, phát hiện vết thương trên người mình đã hoàn toàn lành lặn.

Không chỉ vậy, toàn thân anh còn tràn đầy sức mạnh dồi dào.

Anh giơ tay lên, một ngọn lửa đỏ rực xuất hiện trong lòng bàn tay.

Trước khi hôn mê anh vẫn chỉ là cấp năm sơ kỳ, bây giờ đã là cuối kỳ rồi.

Tiểu Bạch Miêu kia, không hề đơn giản.

Cố Cảnh Thừa sải bước ra khỏi phòng, vừa hay gặp Tiểu Chu và Giang Viêm đang nói cười vui vẻ.

“Đội trưởng.”

“Đội trưởng, anh tỉnh rồi!”

Hai người nhìn thấy anh, đều rất vui mừng.

“Ừ, lão Lâm sao rồi? Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Cố Cảnh Thừa vô cùng không thích cái cảm giác mất đi ý thức, mất đi quyền kiểm soát mọi thứ này.

Giang Viêm nói: “Lão Lâm tỉnh rồi, người không sao cả, bây giờ đang ở khu huấn luyện dạy tân binh đấy.”

Tiểu Chu: “Đội trưởng anh ngủ suốt ba ngày ba đêm đấy, nếu không phải vẫn còn hô hấp và nhịp tim, Bạch Lạc và giáo sư Thẩm nói anh không sao, tôi thật sự lo lắng anh sẽ không tỉnh lại được.”

Nguy hiểm đã qua, tâm trạng Cố Cảnh Thừa rất tốt, cười vỗ nhẹ đầu Tiểu Chu.

“Thằng nhóc thối tha, trông cậu có vẻ vui lắm đấy, đây có phải là dáng vẻ lo lắng nên có không hả?”

Tiểu Chu gãi gãi chỗ bị anh đánh, cười hì hì nói: “Chẳng phải Bạch Lạc nói anh không sao sao.”

"Tiểu Bạch Miêu quả thật rất có bản lĩnh, là tôi đã xem thường cậu ta rồi." Giang Viêm hiển nhiên cũng phục Bạch Lạc.

"Thế Tiểu Bạch Miêu đâu?" Cố Cảnh Thừa tiếp tục hỏi.

“Bị giáo sư Thẩm gọi đi rồi. Giáo sư Thẩm nói, anh vừa tỉnh lại thì lập tức đi tìm ông ấy.”

Giang Viêm ở cuối giai đoạn ba và Tiểu Chu vừa mới lên cuối giai đoạn ba theo kế hoạch ban đầu đã ra ngoài bãi tập.

Cố Cảnh Thừa đi thang máy từ dưới lên tầng làm việc của Thẩm Khinh Chu.

Trên đường đi, không ít người cung kính và nhiệt tình chào hỏi anh.

"Đội trưởng, anh tỉnh rồi à?" Người nhiệt tình nhất vẫn là Tả Dũng, vệ sĩ của Thẩm Khinh Chu, anh ta đang đứng canh ở cửa văn phòng của Thẩm Khinh Chu.

“Ừ, giáo sư Thẩm ở bên trong chứ?”

“Giáo sư Thẩm đang ở trong văn phòng ạ.”

"Được." Cố Cảnh Thừa đẩy cửa định đi vào, bị Tả Dũng kéo lại.

"Đội trưởng." Tả Dũng, một người đàn ông vạm vỡ, mặt mày ủ rũ, trông rất đáng thương.

“Đội trưởng, tôi làm vệ sĩ cho giáo sư Thẩm cũng được nửa năm rồi, bao giờ thì mới được điều về Chiến đội Chín ạ? Tôi thật sự rất nhớ những ngày tháng cùng anh em ra chiến trường giết địch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play