Diệp Thanh Hữu bình tĩnh hơn tôi tưởng, có lẽ anh ấy đã nhận ra điều gì đó từ trước rồi. Anh im lặng thêm một lúc rồi nói: “Tạ Gia, câu này anh có thể cho em cơ hội hối hận một lần, rút lại ngay đi.”

Nước mắt một khi đã bắt đầu rơi thì không thể ngừng lại, từng giọt lớn rơi xuống đầu gối tôi. Tôi cố chớp mắt thật mạnh, cố làm cho tầm nhìn bớt mờ, nhưng vô ích; sau khoảnh khắc nhìn rõ, nước mắt lại khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt. Tôi gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nói với Diệp Thanh Hữu: “Đàn anh Diệp, có lẽ chúng ta thật sự không hợp nhau…”

“Có khó khăn gì em có thể nói với anh. Nếu anh sai, anh có thể sửa. Hoặc nếu em gặp khó khăn, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết,” Diệp Thanh Hữu nói. “Em không nói gì mà đã lấy lại quyền lợi mà anh đã khó khăn lắm mới có được, như vậy chẳng phải quá bất công với anh sao?”

Tôi thút thít nói: “Em không thể nói ra… Xin lỗi, chuyện này thực sự… Em không biết phải nói thế nào với anh…”

“Vậy thì chúng ta gặp mặt nói chuyện đi,” Giọng Diệp Thanh Hữu dịu lại. “Nói qua điện thoại không rõ ràng được đâu, anh đang đợi em ở trà thất, em đến đây, chúng ta gặp nhau rồi từ từ nói rõ mọi chuyện, được không?”

Tôi khóc hu hu: “Làm sao anh biết em đã về trường rồi…”

Diệp Thanh Hữu: “Trần Quân nói, cậu ấy thấy em có vẻ không ổn nên bảo anh mau đến dỗ dành em.”

Tôi: “…”

Mẹ nó Trần Quân, đồ phản bội!

Nói đến mức này rồi tôi còn có thể làm gì nữa, lau khô nước mắt, rửa mặt, rồi lững thững đi đến trà thất.

Diệp Thanh Hữu đang đợi tôi ở đài Minh Tư, khuôn mặt anh rất bình thản, ánh mắt dịu dàng không khác gì ngày thường. Trên bàn trà có hai bộ trà cụ, không giống tiếp đãi khách mà giống như chủ nhà đang đón người thân trở về sau chuyến đi xa.

Hốc mắt tôi lại bắt đầu cay xè.

Diệp Thanh Hữu vươn tay làm lễ mời: “Ngồi đi.”

Tôi ngồi xuống đối diện anh, động tác có phần vụng về. Tôi để ý thấy bộ trà cụ vẫn sạch sẽ, anh chưa pha trà, chỉ đặc biệt ngồi đây đợi tôi. Ánh mắt anh luôn dõi theo tôi, đợi tôi bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Em có khó khăn gì, có thể nói với anh không?”

…Làm sao tôi có thể mở lời?

Sao tôi có thể nói cho anh biết, chuyện Phổ Nhĩ tăng giá điên cuồng, trà trắng suy tàn năm đó không phải do thiên tai mà do con người gây ra, và kẻ đã khiến gia đình anh rơi vào cảnh khó khăn, khiến trà đạo của anh bị cản trở, chính là người thân của tôi?

Tôi cứ liên tục vò nát vạt áo, vài lần định mở miệng nhưng rồi thế nào cũng không thể nói ra lời. Diệp Thanh Hữu thấy tôi do dự, nhẹ nhàng thở dài: “Nếu bây giờ em thấy khó nói, anh sẽ không ép. Nhưng em có thể cho anh biết, anh nên làm gì để em không cảm thấy khó xử như vậy không?”

Tôi lắc đầu. Đây vốn không phải lỗi của anh, làm sao tôi còn dám đòi hỏi điều gì từ anh nữa.

Dường như Diệp Thanh Hữu cũng hiếm khi rơi vào cảnh bối rối. Anh nhíu mày trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Nếu đã vậy, thì tạm thời anh sẽ không hỏi em nữa, chúng ta làm việc khác trước. Gia Gia, em còn nhớ bài học ‘Vô Ngã Trà Hội’ của lớp cấp cao, khi Thiền Thiền từng nhắc đến ‘bảy tinh thần của Vô Ngã Trà Hội’ không?”

Tôi hơi sửng sốt: “… Nhớ, sao vậy ạ?”

Diệp Thanh Hữu cười khẽ: “Đọc lại một lần, anh nghe xem nào.”

Tôi hồi tưởng lại, đếm từng câu trên ngón tay: “Không phân biệt tôn ti quý tiện là thứ nhất, không phân chia vùng miền hay phái hệ là thứ hai, không mong đợi đền đáp là thứ ba, không phân chia thích ghét là thứ tư, luôn cầu tiến kỹ nghệ là thứ năm, tuân thủ quy ước chung là thứ sáu, ràng buộc bản thân để hòa đồng với người khác là thứ bảy.”

“Rất tốt,” Diệp Thanh Hữu gật đầu. “Nếu em còn nhớ, vậy chúng ta sẽ tổ chức một buổi Vô Ngã Trà Hội.”

Vô Ngã Trà Hội là một hình thức tiệc trà xã giao, tập trung vào việc chia sẻ trà phẩm, giao lưu kỹ thuật pha trà, trải nghiệm không khí văn hóa trà. Trong trà hội này, mọi người đều pha trà, nếm trà và kính trà, để trong không gian đó quên đi bản thân, quên đi tư lợi, cảm nhận tinh thần hòa mình vào tập thể.

Đây vốn dĩ là một hoạt động tập thể, lúc Diệp Thanh Hữu đề nghị tổ chức Vô Ngã Trà Hội, tôi ngạc nhiên: “Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

“Đúng, chỉ hai chúng ta,” Diệp Thanh Hữu nói. “Giờ em có thể chọn loại trà mà em muốn chia sẻ với anh.”

Thực ra không cần nghĩ nhiều cũng biết chúng tôi sẽ chọn loại trà gì. Tôi chọn một loại trà đen An Hóa, anh chọn trà trắng Phúc Đỉnh, chúng tôi ngồi đối diện nhau ở hai phía của đài Minh Tư. Nước suối đã được đun sôi, đặt bên tay phải, tôi đặt tay lên khăn trà, Diệp Thanh Hữu nói: “Vậy thì giờ xin mời pha trà.”

Chúng tôi đồng thời đưa tay lên, nhấc ấm trà.

Điều quan trọng nhất của Vô Ngã Trà Hội là quên đi bản thân, hòa mình vào tập thể. Trong quá trình pha trà không được trò chuyện hay nhắc nhở nhau, nhưng phải đảm bảo động tác của tất cả những người tham gia đồng bộ với nhau, bởi vậy đòi hỏi giữa các thành viên tham gia phải có sự ăn ý cao độ.

Nước trong ấm đồng thời được rót vào chén có nắp, xoay hai vòng quanh mép chén, rồi đồng thời thu lại. Hai bàn tay với cổ tay thanh mảnh cùng lúc vươn ra đậy nắp, chặn chén lại rồi rót trà ra để rửa sạch chén và ấm.

Trong khi tập trung vào chén trà trước mặt mình, tôi vẫn phải dành một chút ánh mắt theo dõi động tác của Diệp Thanh Hữu để đảm bảo nhịp pha trà của tôi và anh hoàn toàn đồng bộ. Tôi biết anh cũng đang chú ý đến động tác của tôi, giờ phút này chúng tôi chỉ còn lại nhau và chén trà trong tay, mọi tạp niệm đều lắng động tan biến, những ân ân oán oán cũng xa ngàn vạn dặm.

Thuận theo thứ tự, chúng tôi rót hết nước rửa trà ra khỏi các chén nếm, rồi đồng thời lại rót nước, nâng chén rót trà. Màu vàng nhạt trong chén của tôi và màu cam nhạt trong chén của anh phản chiếu ánh sáng ấm áp. Khi rót xong trà, chúng tôi lại cùng dùng kẹp trà đặt chén nếm lên đĩa, hai tay dâng trà, nâng chén lên ngang mày, rồi đưa đến trước mặt đối phương, nhẹ nhàng kính trà: “Xin mời thưởng trà.”

Tôi thấy anh nâng chén trà đen tôi kính anh lên, còn tôi cũng nâng chén trà trắng mà anh kính tôi. Hương trà đượm mùi trầm mặc của trà đen và hương táo nhẹ nhàng của trà trắng hòa quyện vào nhau, mang theo cảm giác ấm áp.

Chén thứ nhất trơn miệng thông họng, chén thứ hai xua tan sự cô đơn phiền muộn; Chén thứ ba dốc sạch nỗi lòng, chỉ còn năm nghìn cuốn sách; Chén thứ tư toát mồ hôi, mọi nỗi bất bình trong đời, thoát hết ra ngoài theo lỗ chân lông. Đến lúc này, quên đi cả vật lẫn ta, tôi mới thực sự hiểu được ý cảnh của bài Thất Oản Trà Ca của Lư Đồng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi kỳ diệu mà bình tĩnh lại, những băn khoăn đau khổ đã dày vò tôi suốt một tháng qua bỗng chốc được tháo gỡ.

*Bản dịch nghĩa của thivien.net

Diệp Thanh Hữu hỏi tôi: “Gia Gia, em bình tĩnh lại chưa?”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

“Nhớ kỹ trạng thái hiện tại của em. Quên đi bản thân, quên đi thế tục, trở về với tự nhiên, nhìn vào chén trà trước mặt em rồi hãy dùng bản tâm trả lời câu hỏi của anh.” Diệp Thanh Hữu nói. “Tạ Gia, anh thích em. Em có thích anh không?”

Câu hỏi này hoàn toàn không cần suy nghĩ. Tôi đáp: “Em thích anh.”

“Anh sẵn lòng vì em mà hy sinh một số điều, thay đổi một số thứ, cố gắng để đạt được hay từ bỏ điều gì đó. Anh cũng sẵn lòng vượt qua mọi khó khăn và trở ngại vì em, cho em tất cả sự bao dung, thấu hiểu và yêu thương mà anh có thể.” Diệp Thanh Hữu nói, “Em có cảm xúc như vậy với anh không?”

Tôi kiên định gật đầu: “Phải, em cũng như vậy.”

Diệp Thanh Hữu hơi nghiêng người về phía trước: “Vậy giờ em có sẵn lòng nói cho anh biết, rốt cuộc điều gì đã khiến em phiền muộn đến thế không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play