3.

Khi về đến nhà sau buổi tụ tập, trời đã rất khuya. Cố Hoài bất ngờ thông báo với tôi:

“Vài hôm nữa, Hứa Thanh Minh sẽ đến nhà thăm em, ngoan một chút, đừng có gây chuyện với cô ấy.”

Trong vòng một ngày ngắn ngủi, tôi đã phải tiếp nhận quá nhiều thứ, cảm xúc dường như sắp vỡ òa.

“Tại sao cô ta lại muốn đến thăm tôi? Là để xem tôi khi nào thì chết sao?”

“Thịnh Hạ, đừng có giở trò cáu kỉnh lung tung.”

“Tôi biết! Tôi bị bệnh rồi! Không quan tâm anh đối xử với tôi như thế nào, ngày hôm sau tôi đều quên hết, ngủ một giấc là lại yêu anh như trước, có phải không?”

“Cố Hoài, người đang chịu đựng là tôi đấy! Tại sao tôi không thể nổi giận?”

“Nếu cô ta dám đến nhà, tôi sẽ giết cô ta.”

Cố Hoài vuốt ve sau gáy tôi, hơi dùng sức, ép tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt dịu dàng, anh cười nói:

“Thịnh Hạ, em có thể làm loạn tùy thích, nhưng chuyện này chỉ là chuyện của chúng ta, đừng làm tổn thương đến người khác. Được không?”

Anh đau lòng rồi sao?

Tôi đập phá gần hết đồ trên kệ trưng bày cổ. Cả căn phòng hỗn loạn, bừa bộn.

Thế mà Cố Hoài vẫn không giận: “Chưa đủ thì trong phòng ngủ vẫn còn, cùng lắm thì tôi lại mua. Em muốn đập bao nhiêu cứ đập.”

Sự lạnh nhạt của anh khiến tôi phát điên.

Tôi cắn chặt răng vào da thịt Cố Hoài, đến nỗi máu chảy ra.

Cố Hoài hơi nhíu mày, ôm tôi bước vào phòng ngủ, ghé sát tai tôi, nhẹ giọng nói:

“Cô bé điên, tối nay ngoan một chút nào.”

“Tháng này em đã đòi chia tay với tôi mười tám lần rồi, lần nào em cũng không nhớ.”

“Thịnh Hạ, cả cuộc đời này của em, cũng chỉ như thế mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play