Lạc Tinh Trầm quay lại, trên tay cầm một túi nhựa và đôi dép mới.
Mộ Kiều yêu cầu cậu lùi lại mười bước, rồi quay lưng lại với cô.
Ánh mắt Lạc Tinh Trầm thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn làm theo lời cô.
Mộ Kiều cúi xuống, vừa thay dép vừa rơi nước mắt.
Nghĩ mà thấy thật đau lòng. Cô – Mộ Kiều – từ nhỏ đến lớn còn không biết từ “khóc” viết thế nào.
Khi còn bé bị nhốt trong phòng tối cô không khóc, bị tập luyện thể chất đến mức bầm tím đầy người cô cũng không khóc, thậm chí đối mặt với đám lưu manh đánh một chọi hai vẫn không rơi giọt nước mắt nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play