“Đừng buồn nữa, Khúc gỗ nhỏ.”
Dây bóng bay nằm trong tay Mộ Kiều, cô từ từ siết chặt lòng bàn tay, cảm giác chua xót và cay đắng trong lồng ngực dâng lên, như sắp khóc òa.
Cảm xúc rối bời, làm sao mà người cần được an ủi lại quay ra an ủi cô thế này?
Mộ Kiều cố kìm nén xúc động muốn khóc, lí nhí nói: “Xấu quá...”
Lạc Tinh Trầm dưới mái tóc đen, đôi mắt hơi nheo lại: “Xấu?”
Mộ Kiều chỉ ngón tay vào quả bóng bay hình khủng long, ngước nhìn cậu với ánh mắt ngây thơ: “Cậu xem, nó không có miệng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT