Edit & beta: Thanhthanh

"Em gái?!"
Lý Cầm Cầm cười lạnh một tiếng, tiện tay vén tóc bên tai, "Bây giờ có trend nhận loạn thân thích à? Đúng là thế phong nhật hạ (*)!"
(*) Thói đời.

Người đàn ông không tức giận, trên mặt toàn là lo lắng, cau mày nhìn người trên giường bệnh muốn nói lại thôi, "Nghe nói em bị ung thư dạ dày, cho dù làm phẫu thuật cũng chỉ sống được mấy năm, anh lo lắm, em mới hai mươi hai tuổi xuân, ba thương tâm cỡ nào."
Diệp Y: "..."
Đây là tới thăm bệnh hay nói móc cô!
"Anh bớt thả rắm, bây giờ y học phát triển như thế nói không chừng ngày mai liền có thuốc chữa, đừng tưởng chút tâm tư xấu xa đó của anh không ai biết, con hoang là con hoang, không bao giờ có chuyện đường đường chính chính, anh cho rằng mấy người Diệp gia để đứa con hoang như anh vào nhà? Nằm mơ giữa ban ngày!"
Lý Cầm Cầm trợn mắt nhìn trời, trong mắt Diệp Nguyên Lâm lóe lên tia âm trầm, trong lòng bàn tay khẩn trương, nhưng rất nhanh trên mặt lại khôi phục vẻ vân đạm phong khinh, "Tôi chỉ đến thăm em gái, cô nghĩ nhiều rồi."
Chưa từng thấy đứa con hoang nào có lá gan lớn như thế, còn dám tìm tới cửa, Diệp Y coi như mở rộng tầm mắt, hào môn quả nhiên khác hoàn toàn với đám nhà nghèo như cô.

Nửa tựa trên giường bệnh, mặc dù khí sắc cô không quá tốt, mặt mày cong cong mang ý cười, "Vậy phải cảm ơn anh trai này, nhưng đến tôi còn không biết ngoài kia có bao nhiêu người là anh chị tôi nữa, lần trước có em trai gọi tôi là chị gái nữa kìa, đầu năm nay nhận loạn thân thích nhiều thật."
Dứt lời, Diệp Nguyên Lâm lại thay đổi sắc mặt, cứ như vậy nhìn cô gái trên giường, trước kia Diệp Y nhìn thấy anh ta sẽ giận tím người, cho nên lúc biết cô làm phẫu thuật, bản thân cố ý tới chọc tức cô, tốt nhất là khiến cô tức chết luôn, không ngờ bây giờ cô bình tĩnh như thế, giống như biến thành người khác, nhưng cô nói cũng đúng, chắc chắn Diệp Vĩ Minh bên ngoài không chỉ có một đứa con trai là anh ta, anh ta nhất định phải chuẩn bị sớm.

"Hôm nay anh quấy rầy rồi, vậy em gái nghỉ ngơi tốt nha, hôm nào anh trai lại tới thăm em."
Anh ta cười cười, mở miệng một tiếng anh trai hai tiếng em gái buồn nôn chết Diệp Y, chờ người kia rời khỏi đây rồi, Lý Cầm Cầm ở bên kia bùng nổ.

"mẹ kiếp”, lần đầu tiên tớ gặp thằng con riêng không biết xấu hổ như thế, nếu là nhà tớ, mẹ tớ chắc chắn cho bảo vệ đập chết thằng chả, thằng con hoang này thấy cậu con gái dễ bắt nạt, theo tớ cậu nên cho người chụp bao đánh nó một trận, xem nó dám khiến người ta buồn nôn nữa không!"
Không kích động như cô nàng, Diệp Y ngược lại rất bình tĩnh, cô đang nghĩ, đợi đến khi ba cô tới đây nhất định phải kể lại chuyện này, sau đó diễn cảnh đáng thương đòi ông thêm chút tiền, nhất định phải chuyện bé xé ra to.

Nhưng ông ba của cô hôm sau mới đến thăm cô, còn mang theo một người phụ nữ cao gầy nhìn có chút khôn khéo già dặn, cô nghĩ, không lẽ tìm mẹ kế cho cô?

"Đây là người đại diện uy tín của công ty mình Trần Viện, từng mang không ít minh tinh, ba để cô ấy xử lí mọi chuyện, sau này chuyên môn phụ trách cho con, con muốn quay phim chơi cũng được, nhưng đừng làm loạn, chị Trần thay ba nhìn con."
Diệp Vĩ Minh sắc mặt cực kỳ chăm chú, đối với chuyện cô muốn quay phim vẫn canh cánh trong lòng, ông vẫn sợ cô bị đám nam minh tinh muốn thượng vị lừa gạt.

"Chào Diệp tiểu thư."
Trần Viện kia cười khẽ, ánh mắt nhu hòa, giống như cô gái thích chơi đùa, thật ra trên tay cô ấy có nhiều minh tinh đang hot, không có biện pháp, ai bảo vị chủ tịch này bắt buộc cô phải phục vụ một mình vị đại tiểu thư này.

"Chào chị Trần."
Diệp Y cũng cười ngọt ngào, một bên ăn kẹo que, một bên ý vị không rõ nhìn ba cô, "Hôm qua...!Đứa con riêng kia đến đây."
Không sai, cô trực tiếp nói luôn, vì từ miệng Lý Cầm Cầm biết được, trước kia Diệp Y cực kỳ ghét đứa con riêng kia, nếu cô uyển chuyển nhắc chuyện ngược lại khiến người ta hoài nghi.

Dứt lời, không chỉ Diệp Vĩ Minh biến sắc, đến cả Trần Viện cũng thấy xấu hổ, thức thời ra khỏi phòng bệnh, vị chủ tịch này của cô hơi bị cởi mở, dù bây giờ có dáng vẻ người ba tốt, thực tế chơi không ít minh tinh trong công ty, đàn ông đâu có ai giống Liễu Hạ Huệ.

"Hôm qua...!Nguyên Lâm tới?" Diệp Vĩ Minh sắc mặt quái dị.

Diệp Y ủy khuất gật đầu, nhéo đùi một cái, hốc mắt đỏ lên, "Anh ta nói con sống không được mấy năm, rõ ràng là đang trù con chết sớm, con mặc kệ, cho dù con chết anh ta cũng không vào được cửa nhà mình!"
Nhìn con gái lại kích động, Diệp Vĩ Minh ngược lại thở dài, mấy năm nay dù ông chơi không ít mỹ nhân, nhưng đều làm biện pháp, ai biết mẹ Diệp Nguyên Lâm bạo gan, không chỉ vụng trộm mang thai, còn chờ sinh xong mới đến tìm ông, không có cách, không thể để con cái lưu lạc bên ngoài được, huống hồ Diệp gia cũng cần có người thừa kế, con gái như thế này, ông không còn cách nào khác, vì ngại con gái mới không đưa con trai vào cửa, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn.

"Ba không định cho nó vào, con..."
"Vậy mà ba còn để anh ta vào công ty!" Diệp Y ủy khuất trừng lớn mắt.

Diệp Vĩ Minh nghẹn, tiến lên xoa đầu con gái, "Ba nói với con rồi, Nguyên Lâm là ngoài ý muốn, nhưng ba cũng không thể mặc kệ nó, con thông cảm cho ba."
"Vậy ba có thông cảm cho con chưa? Ba để anh ta vào công ty, con thì sao?" Diệp Y nghiêng đầu sang chỗ khác, miễn cưỡng ép ra hai giọt nước mắt, bộ dáng đáng thương.


Thấy vậy, Diệp Vĩ Minh đau lòng đưa khăn giấy cho cô, không biết lại nghĩ đến cái gì, lấy ra một tấm thẻ đen trong ví, "Sau này muốn mua gì thì mua, ba cho con hết, bây giờ con chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thôi."
Xét thấy tấm thẻ kia hạn mức có vẻ cao, lòng Diệp Y tung cánh bay lên, nhưng trên mặt bày vẻ bất đắc dĩ nhận lấy, trực tiếp nằm xuống không nhìn ông nữa.

Lại thở dài, vừa nghĩ đến bệnh của con gái, Diệp Vĩ Minh càng cảm thấy có lỗi với cô, "Con nghỉ ngơi đi, ba không làm phiền con nữa."
Nói xong, liền đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Y núp trong chăn nhìn tấm thẻ, lần sau phải hỏi Lý Cầm Cầm xem đây là thẻ gì mới được, hình như là hàng cao cấp.
"Diệp tiểu thư có thể diễn bộ phim hành động kia không?"
Lúc này Trần Viện đi vào, Diệp Y lập tức chui ra khỏi chăn, chững chạc đàng hoàng nói: "Cuối tuần này em xuất viện, bộ phim kia đầu tháng sau mới khai máy, thật ra bệnh của em cũng bình thường, chỉ cần chú ý ăn uống là được, chị không cần lo."
Nghe vậy, Trần Viện cũng cười, "Vậy được rồi, không sao, tí nữa em cho chị biết số đo cơ thể, chị đưa cho đoàn làm phim tìm thế thân, nhất định không để em mệt mỏi."
Diệp Y ăn kẹo mém tí sặc, lúc trước hay đưa tin minh tinh nào đó tìm thế thân, không ngờ cũng có ngày phát sinh lên người cô lần 2.

"Không sao, trừ mấy cảnh diễn có độ khó cao, những cảnh khác em tự làm, không cần tìm thế thân vội." Cô vội vàng nói.

Dứt lời, Trần Viện chỉ cười không nói, cẩn thận nhìn đại tiểu thư như trứng thủy tinh trước mặt, cho dù là mới gặp hay nhìn kỹ thật sự là một mỹ nhân, nếu có thể phát triển, lấy địa vị của chủ tịch trong vòng tròn này, thật sự ghê gớm, không biết duyên của vị đại tiểu thư này như thế nào.

"Thật ra em có thể nói với chị em có kế hoạch gì, để chị chuẩn bị tốt đường đi sau này."
Trần Viện vừa nói đến đây, Diệp Y lại khoát tay, "Cứ từ từ, chị cứ khóa mấy ID này trước đã, mới nãy chửi em rất lâu, cư dân mạng bây giờ hung tàn quá!"
"..."
Trần Viện phát hiện vị đại tiểu thư này rất thẳng tính, nhưng cũng có ý riêng, thế mà còn biết tìm thầy dạy diễn, khiến cô ấy coi trọng hơn.


Diệp Y không cao minh như thế, suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô muốn thử làm đại minh tinh, thực hiện ước mơ thiếu nữ.

Bác sĩ không nhượng bộ, cuối tuần mới được ra viện, Diệp Y trong phòng bệnh nhịn mấy ngày, có tiền mà không có thời gian tiêu rất khó chịu, thế là lại lén lút ra ngoài tản bộ một buổi chiều với Lý Cầm Cầm, mua thật nhiều quần áo và đồ trang điểm, cô bây giờ phải cố gắng trở nên xinh đẹp hơn, sau đó nói chuyện yêu đương, nhân sinh viên mãn.

Không dám đem quần áo mới mua về bệnh viện, Diệp Y chỉ có thể đưa Lý Cầm Cầm giữ hộ, bỏ vào xe thể thao, lén lút thay đồ bệnh nhân trong toilet, bây giờ mới quang minh chính định đi thang máy.

Mấy hôm nay cô với dì Lý xuống lầu đi dạo, không đụng phải vị hôn phu kia nữa, nhưng lần này lại gặp Phó Cận Sinh, anh ta đang nói chuyện với người khác ở cửa thang máy VIP, người đàn ông kia hình như rất kích động.

"Dựa vào cái gì mà tao không được về Phó gia? Mày cho là ông nội bị bệnh thì cả nhà này mày một tay che trời à!"
Người đàn ông thấp hơn Phó Cận Sinh nửa cái đầu, mặc bộ âu phục xám tro, da hơi đen, bây giờ cứ trừng mắt nhìn người đối diện, thanh âm mang theo bất mãn.

Tiện tay sửa cà vạt, Phó Cận Sinh không thèm nhấc mắt, thanh âm đạm mạc, "Anh nói gì."
"Mày đừng có giả vờ với tao! Đừng tưởng tao không biết chuyện chú hai là do mày làm, mày ác thật đấy, sớm tính toán bọn tao từ trước, nói không chừng bệnh của ông cũng là do mày!"
Người đàn ông nói không lựa lời, trợ lý đứng sau Phó Cận Sinh tiến lên một bước, không vui nói: "Phó tổng giám, anh nói chuyện nên chú ý phải trái, chủ tịch bị ung thư não, anh cho là bệnh cảm bình thường à?"
Đi càng gần, nghe càng nhiều, Diệp Y ngậm kẹo nhập khẩu, làm vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì đi tới, thầm nghĩ nhà có tiền đúng là phức tạp, so với cung đấu, mắc bệnh ung thư não cũng nghĩ đến chuyện âm mưu quỷ kế, thế cô bị ung thư dạ dày cũng do người khác bắt ăn thực phẩm bẩn à?
Thấy có người tới, người đàn ông kia ngược lại không nói nữa, nhưng đến lúc nhìn thấy Diệp Y, hình như nhận ra cô, đột nhiên ý vị không rõ cười một tiếng, "Ai biết, lỡ có mấy người trời sinh khắc tinh, khắc ông, khắc cả vị hôn thê chưa cưới, nghe nói Diệp tiểu thư bị ung thư dạ dày, đúng là bất hạnh."
Diệp Y: "..."
Nằm không cũng trúng đạn?
Thấy cô, trợ lý cũng khẽ gật đầu chào, ngược lại Phó Cận Sinh hình như không quan tâm lời người đàn ông kia nói, mặt mũi bình tĩnh không gợn sóng, tựa như không thèm để ý.

"Vậy anh mới chào đời, mấy chục năm sau cha mẹ anh chết, thế có phải anh khắc chết cha mẹ không nhỉ?"
Diệp Y không nhịn được liếc người đàn ông kia một cái, dù cô không nhận ra đối phương, nhưng không quen nhìn người khác nói ngầm người ta, thấy vị hôn phụ cô có bao nhiêu kiềm chế chưa, cùng là người mà sao khác nhau thế.

"Cô..." Người đàn ông không ngờ cô nói giúp Phó Cận Sinh, nhưng chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, biết bây giờ không phải lúc chất vấn Phó Cận Sinh, lạnh lùng quét lên người hai người, lúc này mới bước nhanh rời đi.

Cô gái bên cạnh cười nhẹ, có cảm giác tinh nghịch, ngược lại không có dáng vẻ mắc bệnh, Phó Cận Sinh nhàn nhạt nhìn cô, thần sắc lãnh đạm như bình thường.


Cửa thang máy mở ra, Diệp Y bấm lầu năm, trợ lý bấm lầu tám, hai tay cô đút vào túi quần bệnh nhân, miệng ngậm kẹo đứng đó không nói gì.

Có lẽ nhịn không được, vẫn nhìn lão đại bên cạnh hỏi: "Ông Phó thế nào rồi?"
Cô nghe dì Lý nói, chuyện hôn sự giữa cô và Phó Cận Sinh là thế này, năm đó công ty Phó gia xảy ra chuyện, là ông nội cô giúp đỡ đối phương, sau đó hai nhà đính hôn, đương nhiên, là kết thân chính thất, mấy đứa con riêng không tính.

Ai biết Phó gia mấy năm nay phát triển quá nhanh, vượt xa nhà cô cả đoạn, nhưng vẫn đứng phía sau giúp đỡ nhà cô, theo lời ông cô, hai nhà không còn qua lại nhiều, hôn sự này thật ra chỉ nói đùa, không nói đến cô không sống được mấy năm, cho dù cô sống lâu đi nữa, tài lực hai nhà cách biệt quá lớn, phải biết bây giờ Phó gia là nhà giàu nhất cả nước, nhà cô chỉ là tư bản ngành giải trí, khẳng định không có khả năng thực hiện hôn sự năm đó, trong vòng tròn này phải môn đăng hộ đối.

"Tâm tình ông nội rất tốt, giống như Diệp tiểu thư." Thanh âm ôn hòa.

Lão đại đúng là lão đại, nhất cử nhất động đều hữu lễ hàm xúc, đâu giống người kia, người hào môn thế gia mà nói chuyện thô tục như thế, khó trách không được chọn làm người thừa kế.

Diệp Y không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai kia nhiều, sợ mình nhịn không được, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác cười một tiếng, "Người còn sống ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vui vẻ vẫn hơn sầu não mà, ông Phó chắc cũng nghĩ thế."
Cô bày ra vẻ lơ đễnh, mắt thanh tịnh giống như manh theo ánh sáng, người đàn ông đưa tay đỡ mắt kính trên sống mũi, không trả lời.

Trong thang máy yên tĩnh, chờ đến lầu năm, Diệp Y chuẩn bị ra ngoài, không biết tại sao đột nhiên đứng lại, nhíu mày cúi người, ôm bụng sắc mặt khó coi.

"Diệp tiểu thư?" Trợ lý nhịn không được tò mò tiến lên một bước.

Trước khi dạ dày lấy ra hết tế bào ung thư thì thường xuyên đau nhức, bác sĩ nói làm phẫu thuật xong không ngăn được hoàn toàn, ngẫu nhiên sẽ đau chút, Diệp Y cảm thấy chắc chắn đối phương lừa mình, đây đâu gọi là đau chút, là cực kỳ đau được không!
Nhìn cô gái vịn cửa thang máy chậm rãi ngồi xuống, Phó Cận Sinh nhấc mắt, "Sao vậy?"
Diệp Y đau đến mất sức nói chuyện, hô hấp khó khăn, "Tôi...!tôi chỉ...!hơi đau dạ dày..."
"Vậy...!Hay tôi đưa Diệp tiểu thư về phòng bệnh nhé?" Trợ lý nhìn về phía Phó tổng thăm dò tình hình, phải biết đối phương không thích xen vào việc của người khác nhất.

Phát hiện đối phương khó xử, Diệp Y vội khoát tay, cố gắng vịn cửa thang máy đứng lên, "Tôi...!tự tôi về..."
Phó Cận Sinh đưa đồ trong tay cho trợ lý, thân ảnh cao lớn đột nhiên nghiêng người bế ngang cô gái lên, cất bước đi lên hành lang, thanh âm đạm mạc không thay đổi, "Phòng nào?"
Cô quá nhỏ, giống như trẻ con bị người đàn ông ôm vào lòng, nhưng đau quá rồi, cô không để ý hành động đột ngột của đối phương, hai tay nắm chặt áo vest của anh, trên trán đầy mồ hồi, thanh âm mỏng nhẹ, "Năm...năm lẻ tám.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play