Tống Cẩn nhìn chằm chằm Kiều Trân Trân xinh đẹp động lòng người trước mắt khác hoàn toàn người bạn học bình thường làm thí nghiệm hay nói chuyện cẩn thận.
Bầu không khí vốn đang lãng mạn thì đột nhiên bị một giọng nói cao vút chen ngang: “Ơ, nữ thần của anh, không ngờ lại gặp em ở đây. Anh vui chết mất.”
Kiều Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, Tống Cẩn cũng đã kéo cô ra phía sau, sau đó tỏ vẻ thờ ơ nói với người tới: “George, đây là vợ tôi. Đây là Hoa Quốc, xin anh chú ý từ ngữ lúc nói chuyện!”
George như thể mới chú ý tới sự tồn tại của Tống Cẩn. Nhìn tay hai người nắm chặt, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đồng thời trong lòng cảm thấy một tia khổ sở.
Anh nhìn Kiều Trân Trân một cách đáng thương trước khi nói với Tống Cẩn: “Anh Tống, tôi... tôi không có ý gì khác chẳng qua là đột nhiên nhìn thấy... nên hơi mất kiểm soát chút.”
Ở trong nước rất hiếm có người có thân phận và dung mạo như George nên Kiều Trân Trân nhớ rõ anh ta, chỉ là không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp gặp phải ở đây, hơn nữa hình như người này còn quen biết Tống Cẩn.
Hơn nữa vẻ mặt và lời nói này của George, cái gì gọi là kìm lòng không đặng chứ, nghe như kiểu anh ta bị bội tình bạc nghĩa vậy. Có trời mới biết Kiều Trân Trân mới gặp anh ta có một lần, còn không được tính là quen biết gì cho cam!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT