Vì vậy, sau này khi nguyên chủ đến tuổi có thể làm giấy đăng ký kết hôn, cả hai bên cũng không cố ý đến cục dân chính của thị trấn để làm thủ tục, những người khác càng không nghĩ đến chuyện này, dù sao hai người cũng đã có con bốn tuổi rồi.

Hai đứa trẻ bốn tuổi ăn xong bát mì thơm phức, tự giác dọn bát đũa, mang ra chậu rửa ở cửa bếp rửa sạch, sau đó để sang một bên cho ráo nước.

Còn người mẹ hai mươi mốt tuổi của chúng đangcầm một quả dưa chuột, ngồi trên ghế ở cửa bếp nghỉ ngơi.

Để giữ vững thiết lập nhân vật, tránh gây cảnh giác cho những người xung quanh, muốn thay đổi cũng phải có một quá trình, hơn nữa Kiều Trân Trân cảm thấy trẻ con từ nhỏ đã tập làm việc nhà cũng rất tốt, nên không cố ý ngăn cản trẻ rửa bát.

“Mẹ, bát rửa xong rồi, chúng con đi nhặt củi.”

Tống Đại Bảo kéo em trai, đi đến trước mặt Kiều Trân Trân, ngoan ngoãn nói.

Nhìn xem, nhìn xem, đứa trẻ hiểu chuyện biết bao, nhỏ như vậy đã biết giúp đỡ gia đình làm việc rồi.

Người mẹ già Kiều Trân Trân vô cùng an ủi, gật đầu, từ trên ghế bên cạnh lấy ra hai quả dưa chuột đưa cho hai anh em: “Cầm lấy ăn đi, củi cũng không cần nhặt nhiều, lát nữa bảo cậu các con chở một ít đến là được.”

Cho dù là Kiều Trân Trân trước đây hay Kiều Trân Trân bây giờ, thái độ dựa dẫm vào nhà ngoại đều như nhau, dù sao cuộc sống này thực sự rất khổ, không dựa vào nhà ngoại thì không được, Kiều Trân Trân quyết định sau này sẽ đền bù cho họ thật tốt, vì vậy bây giờ nên làm gì thì làm nấy, tuyệt đối không được giả vờ mạnh mẽ.

Công việc đồng áng, chặt củi gánh nước đều do các anh trai trong nhà giúp đỡ. Còn về việc nhà thì không cần mẹ Kiều đến làm nữa, Kiều Trân Trân tự mình đảm nhận, mẹ Kiều cảm động đến phát khóc, liên tục khen con gái cưng của bà cuối cùng cũng đã lớn và hiểu chuyện rồi.

Mặc dù vậy, mẹ Kiều vẫn thỉnh thoảng đến giặt quần áo, quét dọn nhà cửa cho Kiều Trân Trân, nếu không phải Kiều Trân Trân kiên quyết phản đối, bà đã định để con gái cùng cháu ngoại về nhà ngoại sống, chỉ cần nghĩ đến đứa con gái cưng yếu đuối của bà còn phải tự nấu cơm giặt quần áo, bà liền đau lòng đến nỗi ban đêm không ngủ được, ngày hôm sau liền gọi con trai đến thị trấn mua thịt về cho con gái, làm nhiều việc như vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt.

Kiều Trân Trân:... Tính tình nguyên chủ như vậy, không phải không có lý do.

Mỗi tối Kiều Trân Trân tắm xong thay ra quần áo đều phải giặt ngay, không dám để qua đêm, vì một khi để đến ngày hôm sau, mẹ Kiều chắc chắn sẽ mang đi giặt, Kiều Trân Trân không có mặt dày như nguyên chủ, có thể ân tâm đón nhận tình yêu thương nồng đậm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play