Nhìn thấy vậy, Tống Cẩn chỉ biết than thở, nhà họ Kiều này quả thực là hết mực thương yêu Kiều Trân Trân. Đến cả việc làm cũng phải tranh nhau làm, sợ ai đó chậm chân hơn vậy. Tất nhiên, Tống Cẩn không nhìn thấy Kiều Trân Trân đưa đồ cho họ, nếu không thì sẽ hiểu ngay là chuyện gì.
Những thứ mà các chị dâu nhận được khi giúp Kiều Trân Trân làm việc thì đều là vật riêng của họ. Đây là do mẹ Kiều đồng ý cho nên những chị dâu chưa chia nhà, vì chút đồ trong tay, đều rất vui vẻ làm việc. Hơn nữa việc nhà Kiều Trân Trân rất nhẹ nhàng, nhưng đồ cho lại rất tốt. Trước đó còn tặng hẳn một đôi giày giải phóng hoàn toàn mới, ở cửa hàng cung ứng bán tám đồng một đôi.
Lần này Tống Cẩn vừa mới về, họ không dám đến làm việc, trong lòng thấy không quen. Cho nên hôm đó sau khi Tống Cẩn nói ra thì mọi người đều có suy nghĩ.
Buổi trưa ăn cơm, Tống Cẩn còn nói chuyện này trên bàn ăn.
“Nhà mình cũng không có nhiều việc, tôi tan làm về là làm được, thôi đừng để các chị dâu đến nữa.”
“Tôi có gọi họ đến đâu, là họ tự đến đấy.”
“Tôi biết. Ý tôi là, em có thể chủ động nói với họ, bảo họ đừng đến nữa. Chị dâu ba còn đang mang thai đấy.”
“Được, tôi biết rồi!” Kiều Trân Trân cũng rất bất lực, các chị dâu làm việc quá tích cực, không cho làm, họ còn giận. Cô định đi nói với mẹ Kiều một tiếng, để bà nói chuyện với các chị dâu.
Tống Đại Bảo ở một bên cũng nhăn mặt nói: “Dạo này, các dì cứ hỏi con là nhà còn việc gì cần làm không, con phiền chết đi được.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play