Tuy nhiên, dù bây giờ Tống Cẩn không phát hiện ra, nhưng sau này ăn uống vẫn phải chú ý, vì Tống Cẩn không dễ lừa như trẻ con.
Trong lúc Tống Cẩn ăn cơm, Kiều Trân Trân lặng lẽ lấy một ít thức ăn từ không gian ra để vào bếp, đó là khẩu phần ăn trong hai ngày này, chủ yếu là thịt và cá.
Tống Cẩn ăn xong, chủ động rửa sạch bát đũa, còn Kiều Trân Trân thì dựa vào ghế nằm ở cửa bếp, nhàn nhã gặm quả cà chua vừa hái. Cô thấy Tống Cẩn đi rửa bát, ngay cả giả vờ quan tâm cũng không có.
Có ba cái ghế nằm, một cái lớn, hai cái nhỏ, rõ ràng là ghế dành riêng cho mẹ con họ. Cô tốn hai mươi đồng nhờ chú Trương làm riêng, bình thường lúc rảnh rỗi ba người thích nằm trên ghế thoải mái ăn hoa quả, hoặc hóng mát, chợp mắt một lát.
Tống Cẩn rửa bát xong đi ra, thấy ba mẹ con nhàn nhã nằm trên ghế, miệng ăn cà chua, chân nhịp nhàng lắc lư. Ba người như đúc ra từ một khuôn, cảnh tượng hơi buồn cười.
Tống Tiểu Bảo thấy ba, vội vàng lấy một quả cà chua trong chậu bên cạnh đưa cho anh: “Ba ăn cà chua đi, ngon lắm.”
Sau đó lại tiếp tục nằm xuống ghế, quay đầu nói với Kiều Trân Trân: “Mẹ, ba không có ghế nằm.” Nằm ghế rất thoải mái, thích hơn ghế đẩu bình thường, Tống Tiểu Bảo rất thích.
“Ba ngồi ghế đẩu là được rồi.” Kiều Trân Trân thản nhiên nói.
“Không được, nhà chúng ta phải giống nhau, chúng ta có, ba cũng phải có. Mẹ nhờ ông Trương làm thêm một cái đi.” Đừng thấy Tống Tiểu Bảo còn nhỏ, nhưng quan niệm gia đình của cậu bé có lẽ là đúng đắn nhất trong cả nhà.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play