Khi Kiều Trân Trân nhận được món quà này, bà vừa cảm động vừa buồn cười, vì hôm đó Tống Cẩn hứng lên nói sẽ vào bếp nấu cơm cho bà ăn. Bà tưởng ông ấy hỏi tối nay muốn ăn gì, trong đầu bà vừa vặn hiện lên món thỏ xào cay, hơn nữa thỏ mập thịt nhiều ăn sẽ ngon hơn.
Tuy nhiên, chú thỏ máy này cũng rất đáng yêu, quan trọng hơn là đây là món quà Tống Cẩn tặng bà, Kiều Trân Trân rất thích.
Nhưng không ngờ, cuối cùng người mà chú thỏ phải bầu bạn không phải là Kiều Trân Trân mà là Tống Cẩn, vì Kiều Trân Trân đã đi trước ông ấy một bước.
Kiều Trân Trân lơ lửng giữa không trung, nhìn người đàn ông gầy gò ngồi trên linh đường, rất muốn đưa tay vuốt tóc ông ấy nhưng bóng hình trạng thái linh hồn đã xuyên qua cơ thể Tống Cẩn. Kiều Trân Trân chỉ có thể nhìn ông ấy như vậy, không làm được gì cả.
Từ khi phát hiện Kiều Trân Trân qua đời đến khi hỏa táng chôn cất, Tống Cẩn không nói một lời, không rơi một giọt nước mắt. Nhưng tất cả mọi người đều biết, trên toàn thế giới chỉ có ông ấy là đau lòng nhất.
Hóa ra, khi một người đau khổ nhất, thực sự sẽ không còn nước mắt.
Linh hồn của Kiều Trân Trân ở bên cạnh Tống Cẩn, cùng ông ấy lặng lẽ tham gia tang lễ của chính mình. Sau đó lại cùng ông ấy về nhà, cùng tắm rửa thay quần áo, cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ lật xem những bức ảnh năm xưa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play