Lúc này, Tống Cẩn giống như ác quỷ đến từ địa ngục, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Còn vì sao nữa, tất nhiên là vì tất cả đều do tôi làm rồi. Không chỉ vậy, tại sao công việc của Tống Quảng Lương và bà bỗng dưng không còn nữa, cũng đều là do tôi sắp xếp. Thế nào, món quà lớn này, bà có hài lòng không?”
Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu Điền Hồng, dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng bà ta vẫn cảm thấy lạnh buốt cả người.
Trên mặt Tống Cẩn vẫn nở nụ cười nhưng Điền Hồng nhìn vào lại thấy vô cùng đáng sợ, bà ta kinh hãi kêu lên: “Tại... tại sao? Dù sao ông ấy cũng là bố anh mà? Sao anh có thể làm như vậy?”
Tống Cẩn cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thời gian để đến đây nói nhiều như vậy với Điền Hồng. Nếu không phải lo bà ta sẽ đi tìm Kiều Trân Trân gây phiền phức thì thực ra anh căn bản không muốn để ý đến Điền Hồng.
Bây giờ kiên nhẫn của anh cũng sắp hết rồi nên anh ta hung dữ nói: “Điền Hồng, nếu tôi là bà, tôi sẽ ngoan ngoãn làm người. Chỉ cần các người ở yên ở thành phố Tân Nam, không đến Bắc Kinh này tự chuốc lấy phiền phức thì sau này tôi sẽ không làm gì nữa. Nhưng nếu bà và con cái bà không nghe lời, nhất định phải đến trêu chọc tôi và gia đình tôi thì tôi cũng không ngại làm thêm điều gì đó.”
Lúc này, Điền Hồng đã sớm sợ mất mật nào còn dám chống đối, vội vàng nói: “Không dám, không dám, chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, anh cứ yên tâm.”
Nhận được câu trả lời ưng ý, Tống Cẩn lạnh lùng liếc bà ta một cái, rồi quay người bỏ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT