Vương Văn Hiên vốn đang chuẩn bị đi làm, thấy người mẹ kế hơn mình không bao nhiêu tuổi này đến dứt khoát cũng không đi làm nữa mà đưa Vân Thư về nhà mình. Sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ, lạnh lùng nói với Vân Thư: “Đây là đồ của cô, cầm lấy đi, sau này đừng đến đây nữa.”
Vân Thư mở ra xem, bên trong là một số giấy tờ tùy thân cô ta để ở nhà họ Vương, những thứ này cô ta đương nhiên phải mang đi. Nhưng cô ta không thể chỉ có chút đồ này ở nhà họ Vương, những đồ trang sức bằng vàng bạc, còn có quần áo giày dép của cô ta thì sao. Quan trọng nhất là cô ta còn có rất nhiều tiền gửi ngân hàng.
Những thứ trong chiếc hộp này Vân Thư vừa nhìn qua căn bản không có sổ tiết kiệm, vàng bạc châu báu cũng không có một món nào.
Vương Văn Hiên thấy Vân Thư vẫn còn để tâm đến những thứ đó, cười khẩy một tiếng, nói: “Trước khi đến đây cô không hỏi thăm một chút sao? Vương Duy, cũng chính là người chồng tốt của cô, đã mang hết đồ của cô đi nộp để trừ tiền tham ô rồi. Không chỉ có vậy, công ty Vân Dực của cô cũng bị ông ta bán rồi, tiền cũng đã nộp cho chính phủ. Nếu không tại sao ông ta không bị xử bắn chứ!”
Kể từ khi Vương Duy kiên quyết từ bỏ mẹ mình cưới Vân Thư, Vương Văn Hiên đã cùng mẹ mình dọn ra khỏi ngôi nhà đó. Cũng từ đó về sau, anh không gọi Vương Duy một tiếng bố nữa.
Lần này Vương Duy bị bắt, Vân Thư khi đó cũng còn đang ở trong trại tạm giam nên cơ quan chức năng mới thông báo cho anh về thu dọn một ít hành lý cần thiết. Nếu không, anh đã chẳng giữ đồ cho Vân Thư.
Vân Thư nghe nói tiền bạc và công ty của mình đều bị Vương Duy bán đi, lập tức nổi giận: “Dựa vào đâu? Đó là đồ của tôi, công ty của tôi, ông ta dựa vào đâu mà bán?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT