ba Kiều và mẹ Kiều đều nóng lòng muốn gặp Kiều Trân Trân và Tống Cẩn. Lúc trước khi hai người rời khỏi Đông Bắc Tống Cẩn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Bây giờ đã qua lâu như vậy, cũng không biết thế nào rồi.
Mặc dù Kiều Trân Trân nói qua điện thoại rằng Tống Cẩn đã hồi phục rất tốt nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy thì họ vẫn không khỏi lo lắng.
Vì vậy, Kiều Trân Trân và Tống Cẩn vừa xuống xe buýt nhỏ đã bị ba Kiều và mẹ Kiều vây quanh. Thấy cổ và cánh tay lộ ra của Tống Cẩn không có lấy một vết sẹo mới vui vẻ cười nói: “Được lắm, xem ra là đã thực sự khỏi rồi, nhanh nhanh nhanh vào nhà rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Mọi người trong nhà đều biết chuyện Tống Cẩn bị thương, cũng như chuyện Kiều Trân Trân đau lòng đến mức ngất xỉu. Mặc dù chuyện này đã trôi qua nửa năm nhưng đối với những người ở quê thì giống như mới xảy ra hôm qua, mọi người không khỏi quan tâm một chút.
Ăn uống no say, Kiều Trân Trân mới có thời gian lấy hành lý trên xe xuống. Sau khi chia quà cho mọi người xong, cô mới mang hành lý của mình về nhà đất của mình.
Buổi chiều Kiều Trân Trân chắc chắn phải ngủ một giấc thật ngon để dưỡng sức, trên tàu hỏa cô không thể nghỉ ngơi tốt được.
Tinh thần của Triệu Đại Cương và Tống Cẩn lại rất tốt, bọn trẻ cũng vẫn nhớ chuyện Tết năm ngoái Triệu Đại Cương dẫn chúng đi săn, lúc này đã chờ sẵn từ sớm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT