Tống Cẩn ấm ức trúng đạn, quay đầu giận dữ mắng Tống Thu Dương: “Thu Dương, bình thường anh đối với em không tệ chứ, chuyện như vậy tại sao em không nói với anh trước mà lại chạy đi nói lung tung với Trân Trân. Em xem, em chọc cô ấy tức giận rồi kìa!”
Phòng bệnh này của anh bình thường ngoài Tống Thu Dương ra, bên quân đội còn phái người trông chừng 24 giờ, sẽ không có người lạ đến. Có thể tố cáo với Kiều Trân Trân, ngoài mấy bác sĩ y tá kia ra thì chỉ có Tống Thu Dương.
Phân tích tổng hợp lại một chút, kết hợp với phản ứng của mọi người khi nãy lúc Kiều Trân Trân nói chuyện, Tống Thu Dương là người khả nghi nhất.
Quả nhiên, Tống Cẩn vừa hù anh ta, anh ta đã tự lộ tẩy: “Anh, đây đâu phải em chọc cô ấy tức giận, là anh chọc cô ấy tức giận đấy chứ? Hơn nữa, em cũng không nói lung tung, bác sĩ Hà thực sự có ý đồ khác với anh. Có một lần em thấy cô ta lén sờ mặt anh.”
Tống Thu Dương vừa dứt lời, Kiều Trân Trân đột nhiên đi vào, vừa vặn nghe thấy câu cuối cùng anh ta nói. Bầu không khí nhất thời vô cùng ngượng ngùng.
Tống Thu Dương thấy vậy, vội vàng nói: “Em ăn xong rồi, hai người cứ từ từ ăn.” Sau đó chuồn mất như một làn khói, còn nhanh hơn cả tốc độ của Hà Niệm Kiều lúc nãy.
Tống Cẩn: “... Anh vô tội mà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT