Kiều Trân Trân vốn mặc đồ bảo hộ nhưng nhìn Tống Cẩn như vậy, lại nghe những lời viện trưởng Hà nói, cô cũng không quan tâm nhiều nữa. Cô cởi đồ bảo hộ, nắm chặt tay phải lành lặn của Tống Cẩn, cúi người bên tai anh khóc nức nở:
“Lão Tống, anh mau tỉnh lại đi, em đưa các con đến thăm anh rồi. Nếu anh dám bỏ rơi chúng em, em sẽ tự sát. Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau bạc đầu giai lão, sống đến bảy tám mươi tuổi. Anh muốn để em một mình nuôi ba đứa con, không có cửa đâu. Đừng tưởng em đang nói đùa, anh hiểu em mà, em tuyệt đối làm được. Cho nên, nếu anh không muốn em làm vậy, nhất định phải khỏe lại!”
Lúc này Kiều Trân Trân không hề nói lời cay nghiệt, cô nói đều là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng. Giọng điệu tràn đầy tuyệt vọng và bi thương, hoàn toàn không có một chút hy vọng sống nào. Bởi vì nhìn thấy Tống Cẩn như vậy, cô đã sớm đoán được sẽ có kết cục ra sao.
Nói không ngoa, Kiều Trân Trân đã chuẩn bị sẵn sàng để chết.
Có lẽ có người sẽ nói làm mẹ thì phải mạnh mẽ, con còn nhỏ như vậy, Kiều Trân Trân sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi chúng. Nhưng lúc này trong lòng Kiều Trân Trân, cô không thể quan tâm nhiều đến vậy. Cô chỉ nhìn thấy Tống Cẩn nằm cô đơn trên giường bệnh, cô chỉ có thể nghĩ đến việc không có Tống Cẩn, cô không thể sống một mình.
Đối với Kiều Trân Trân, người quan trọng và thân thiết nhất trên thế giới chỉ có Tống Cẩn. Anh biết tất cả bí mật của cô, anh hiểu tâm hồn cô, anh yêu tất cả những gì thuộc về cô và cô cũng vậy.
Trước đây Kiều Trân Trân cũng không thể hiểu được những người tự sát vì tình, mạng sống quý giá như vậy, tại sao lại không biết trân trọng. Hơn nữa một người ngoài người yêu ra, còn có cha mẹ anh em con cái, còn có rất nhiều chuyện có ý nghĩa, tại sao nhất định phải tiêu cực như vậy chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT