Đúng vậy, cái tên mà Kiều Trân Trân để lại cho Hoàng Tam là Tống Tiểu Hắc.
Cái tên này ở nông thôn khá phổ biến, hơn nữa Hoàng Tam không quan tâm đó có phải là tên thật không, dù sao Kiều Trân Trân cũng không biết tên thật của anh ta. Trong giới này, có một số chuyện không nên đào sâu quá, tránh làm mất lòng nhau.
Đến tối, Kiều Trân Trân đúng giờ đến địa điểm giao dịch, Trương Đại Nha trốn ở xa đằng sau không xuất hiện.
Hoàng Tam dẫn theo hai người khác đã đợi sẵn ở ngã tư, bên cạnh còn đỗ một chiếc xe tải, có vẻ như lấy hàng xong là chở đi luôn. Hoàng Tam vừa đến nhà kho đó xem, bên trong không có gì cả, xung quanh không thấy có người mai phục, anh ta hơi lo lắng. Cho đến khi Kiều Trân Trân xuất hiện, anh ta muốn xem thử, cô giao mười nghìn cân gạo như thế nào.
Kiều Trân Trân bình tĩnh đi đến trước mặt Hoàng Tam, học theo dáng vẻ giao dịch ngầm trong phim, bình tĩnh hỏi: “Anh mang tiền chưa?”
Hoàng Tam rút một xấp tiền từ trong túi quần ra, đưa cho Kiều Trân Trân xem, không nói gì.
Kiều Trân Trân: “Anh chờ ở đây một lát, tôi sẽ phát tín hiệu, anh chờ thông báo của tôi.”
Sau đó, Hoàng Tam thấy Kiều Trân Trân đi về phía nhà kho. Tầm mười phút sau, Kiều Trân Trân lại xuất hiện, ra hiệu cho họ, Hoàng Tam dẫn người đi tới.
Họ thấy trên sàn nhà kho bỏ hoang, một trăm bao vải căng phồng xếp ngay ngắn. Hoàng Tam bình tĩnh gọi người đi kiểm tra hàng, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Mười phút trước, nơi này trống không, anh ta cũng đã kiểm tra kỹ xung quanh, không phát hiện ra người nào. Nhưng bây giờ, mọi thứ lại bày ra trước mắt, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ đối phương giỏi hơn anh ta nhiều, đã trốn ở gần đó, chỉ chờ tín hiệu của Tống Tiểu Hắc là lập tức hành động.
Xem ra, trước đây mình đã đánh giá thấp Tống Tiểu Hắc.
Sau đó, việc giao dịch diễn ra thuận lợi, kiểm tra hàng, cân trọng lượng, thanh toán, chỉ mất nửa tiếng là xong.
Kiều Trân Trân nhận được bốn nghìn đồng mới toanh, vô cùng phấn khích, đây là số tiền lớn nhất cô kiếm được kể từ khi đến thế giới này. Tất cả là tờ mười đồng, tổng cộng bốn trăm tờ, cầm trên tay cũng thấy nặng.
Trong lòng phấn khích, nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, Kiều Trân Trân giả vờ cao thâm nói: “Hoàng Tam gia, lần sau gặp lại.”
Sau đó, cô tự cho là rất ngầu mà quay người bỏ đi.
Hoàng Tam nhìn chằm chằm Kiều Trân Trân, rồi quay người lên xe rời đi.