Nhưng trên thế giới này có một loại người, từ nhỏ điều kiện sống của họ đã rất kém, ví dụ như những người sinh ra ở nông thôn, sau này mặc dù họ làm ăn hay bằng cách nào đó trở nên giàu có nhưng thói quen tiêu dùng và sinh hoạt vẫn rất khó thay đổi, vẫn không nỡ ăn cũng không nỡ mặc, luôn sống tằn tiện, chỉ trước mặt người khác mới tỏ ra hào phóng.
Rõ ràng, Văn Cầm và những người khác cho rằng Kiều Trân Trân là loại người này, gọi là chó không sửa được thói ăn cứt, kẻ hèn vẫn là kẻ hèn, chỉ xứng cả đời cày cuốc trên đất.
Kiều Trân Trân nhìn vẻ mặt vênh váo của họ, cười khẩy một tiếng, liếc mắt khinh thường về phía họ, nói: “Ồ? Tôi không ngờ là các người lại thích quần áo nhà tôi như vậy.”
“Quần áo nhà cô á?” Vân Thư dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt cô ta lập tức không tốt.
“Quần áo Kiều thị, họ Kiều, lúc mua quần áo cô không xem nhãn hiệu à?”
Kiều Trân Trân không khách khí tiếp tục đâm chọt: “Tôi chính là nhà nhiều tiền không có chỗ tiêu, cho nên mới tùy tiện mở một cửa hàng để chơi, chỉ là làm chơi thôi nhưng không ngờ các người lại coi trọng mấy bộ quần áo định giá chỉ vài trăm đổng này như vậy, không mua nổi thì đừng mua, hà tất phải cố tỏ ra hào phóng, người khác không giống như các người không có tố chất, lúc nào cũng tùy tiện coi thường người khác.”
Nói xong, Kiều Trân Trân liếc mắt nhìn Văn Cầm, khinh thường nói: “Chất liệu sườn xám của cô nhìn là biết không ra gì, giặt vài lần là phải bạc màu, chắc chưa đến ba mươi đồng nhỉ? Rất hợp với cô.” Ý là cô chỉ xứng mặc loại hàng rác này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT