Thẩm Chấn Quốc biết Kiều Trân Trân có liên quan đến hoạt động xuất khẩu, cô chắc chắn muốn đi. Hơn nữa cô còn là người đứng đầu trong mười người, nên ông đã cố ý đến đây để nói trước với cô.
Tất nhiên, tiện thể ăn ké, Thẩm Chấn Quốc sẽ không thừa nhận rằng ông nghe Triệu Đại Cương khoe khoang suốt ngày ở quân đội, đã muốn đến đây từ lâu rồi.
Với những doanh nhân đi theo đoàn ngoại giao quốc gia, thông thường họ sẽ ký kết các hợp đồng hợp tác thương mại với một số doanh nghiệp hoặc đơn vị chính phủ nước ngoài. Về cơ bản là hoạt động kinh doanh có lãi, Kiều Trân Trân tất nhiên rất muốn đi.
Thẩm Chấn Quốc đương nhiên biết Kiều Trân Trân muốn đi, đến khi thấy cô vui mừng, ông nhân cơ hội đưa ra yêu cầu của mình: “Nhưng cháu không giống những người khác, cháu còn có một nhiệm vụ khác, đó là làm tốt công việc phiên dịch cho Bộ Ngoại thương.”
Với trình độ ngoại ngữ của Kiều Trân Trân, nếu không tận dụng thì Thẩm Chấn Quốc thấy thật lãng phí, dù sao cô cũng đi, không dùng thì phí.
Kiều Trân Trân:... Cháu thực sự biết ơn bác, cảm ơn bác, dù đã già rồi nhưng vẫn sắp xếp chu đáo, nhà tư bản cũng không tinh ranh bằng bác!
Sau một bữa tối chủ khách đều vui vẻ, lúc Thẩm Chấn Quốc đi về, Kiều Trân Trân dứt khoát tặng cho ông ba thùng rượu. Trong đó một thùng để ông tự uống, hai thùng còn lại thì đưa đến Bộ Ngoại thương cho mọi người uống thử miễn phí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT