Trong lời nói ra lời nói vào đều là sự coi thường Kiều Trân Trân. Thậm chí còn ám chỉ với người khác rằng Kiều Trân Trân là một cô gái nhà quê có thể đạt được thành tựu như vậy, có phải đã dùng thủ đoạn gì không bình thường hay không, dù sao thì Kiều Trân Trân này cũng khá xinh đẹp.
Nghe cô ấy nói vậy, có người không nói gì cúi đầu giữ im lặng, có người thì lộ ra nụ cười đê tiện. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, mọi người đều biết nên nói gì và không nên nói gì, không nói thêm nhiều nữa.
Vân Thư trong lòng tức giận nhưng trên mặt không thể không duy trì nụ cười, còn phải miễn cưỡng khen ngợi Kiều Trân Trân nên khó tránh khỏi lời nói có chút quá khích và bốc đồng.
Bộ trưởng Vương kéo cô ấy đến một góc không có người, nụ cười trên mặt lập tức thay đổi, tức giận nói với cô ấy: “Tiểu Vân, hôm nay cô bị làm sao vậy, sao lại nói năng lung tung thế? Đây là hoàn cảnh gì, cô phải chú ý chừng mực!”
Ông ta vốn không muốn dẫn Vân Thư đến, bởi vì hôm nay sẽ có rất nhiều nhân vật lớn xuất hiện. Ông ta cũng muốn thể hiện tốt một chút nhưng Vân Thư liên tục cầu xin ông ta, thời gian này cũng tặng không ít đồ tốt cho ông ta. Thêm nữa Vân Thư lại xinh đẹp, ông ta dẫn đi cũng có thể nở mày nở mặt, vì vậy mới đồng ý với cô ấy.
Không ngờ hôm nay Vân Thư nhiều lần nhắc đến việc Kiều Trân Trân có thể có quan hệ với một số nhân vật lớn, loại lời này có thể nói bừa bãi sao? Hơn nữa cho dù là sự thật, cũng không thể nói ở đây được. Nếu như truyền ra ngoài, chức bộ trưởng của ông ta cũng đừng hòng giữ được.
Vân Thư bị Bộ trưởng Vương trách mắng, trong lòng tức giận nhưng cũng hiểu rằng bây giờ mình không thể đắc tội với người này. Về sau có thể còn nhiều chuyện phải nhờ đến ông ta nên chỉ có thể cười trừ đảm bảo sau này sẽ chú ý hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT