Vừa nghe nói có thể đi, Kiều Trân Trân lập tức vui vẻ đứng dậy. Tống Cẩn an ủi nắm tay cô ấy.
Sau khi ra ngoài, Kiều Trân Trân kể lại chuyện vừa rồi cho Tống Cẩn nghe: “Sau này em sẽ không bao giờ đi cùng anh đến đây nữa, nhìn thấy Văn Cầm em cảm thấy mình sẽ ăn ít đi hai bát cơm.”
“Được, không vấn đề.” Tống Cẩn cũng không ngờ vợ của Văn Lễ lại như vậy, anh cũng không muốn Kiều Trân Trân chịu ấm ức. Không đến thì không đến, dù sao anh cũng chỉ đến thăm thầy Cố, không liên quan nhiều đến Cố Văn Lễ và Văn Cầm.
Sau đó Kiều Trân Trân và Tống Cẩn cùng nhau đến nhà anh hai Giang và Hoàng Tam chúc Tết, còn cùng nhau ăn trưa. Buổi chiều lại đến nhà bà Vương.
Quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được con trai và con dâu của bà Vương. Nghe nói năm nay họ chuẩn bị điều về Bắc Kinh, cả nhà cuối cùng cũng được ở bên nhau không phải xa cách nữa, quả thực là một chuyện đáng mừng.
Sau rằm tháng Giêng, Tống Cẩn bắt đầu bận rộn, mỗi ngày không phải ở trong xưởng mày mò máy móc thì cũng ở trong văn phòng viết báo cáo nghiên cứu. Có một số chuyện Kiều Trân Trân cũng không tiện hỏi, hỏi là bảo mật, bây giờ cô ấy sợ hai chữ bảo mật này lắm rồi.
Triệu Đại Cương thì có thời gian về ăn cơm hàng ngày, Kiều Trân Trân thay đổi cách nấu các món ăn ngon cho mọi người. Nào là súp, nào là cháo, mỗi ngày ăn khiến Triệu Đại Cương vô cùng thỏa mãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play