“Mẹ, chị dâu hai, chị dâu ba, mọi người vất vả rồi, con mang chút đồ đến cho mọi người.”
Nói rồi, cô lấy ra ba cân táo đỏ, quả nào quả nấy to bằng nửa quả trứng gà, màu đỏ tươi, căng mọng, nhìn rất thích mắt. Lưu Tiểu Thanh và Triệu Tố Phân đều ngây người, cô em chồng này thật hào phóng, táo đỏ ngon như vậy!
“May vài bộ quần áo có gì vất vả, dù sao chị dâu các con cũng rảnh rỗi, mau mang đồ về đi!” Mẹ Kiều không thích hành động của Kiều Trân Trân. Táo đỏ ngon như vậy phải mang về để dành cho con gái mình ăn mới đúng.
Lưu Tiểu Thanh và Triệu Tố Phân có chút không nỡ với những quả táo đỏ trước mắt. Dù sao thì họ cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những thứ tốt như vậy nhưng mẹ chồng đã lên tiếng, họ cũng không dám nói nhiều.
Kiều Trân Trân thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, cười nói: “Mẹ, chị dâu hai, chị dâu ba giúp nhà con may quần áo cho Đại Bảo và Tiểu Bảo, hai cân táo đỏ này coi như con tặng riêng cho các chị, mẹ đừng quản.”
Sau đó Kiều Trân Trân đưa táo đỏ vào tay hai chị dâu, nói: “Chị dâu vất vả rồi, làm việc thì phải có hồi báo, cứ nhận lấy đi. Táo đỏ này tốt cho phụ nữ, mỗi ngày ăn hai ba quả, bổ khí huyết.”
“Mẹ, gói còn lại này con tặng mẹ, mẹ cũng ăn hai ba quả mỗi ngày, còn ba nữa, cũng phải bồi bổ. Ba quản lý cả một đội, chắc chắn phải hao tổn không ít tinh thần, ăn hết con lại mang đến cho.”
Mẹ Kiều thấy thái độ con gái kiên quyết, lời nói lại chu đáo như vậy, không nhận cũng không được. Sau đó kéo con gái ra một bên, quan tâm hỏi Kiều Trân Trân còn tiền không.
Lưu Tiểu Thanh và Triệu Tố Phân nhìn táo đỏ trong tay, trong lòng ấm áp, hận không thể may thêm hai bộ quần áo cho Kiều Trân Trân. Cô em chồng này đúng là không thể chê vào đâu được, chẳng trách mẹ chồng lại quý cô như vậy.
Kiều Trân Trân nói chuyện với mẹ Kiều một lúc, sau đó mang quần áo mới của hai anh em Tống Đại Bảo về nhà.
Chị dâu cả Trương Thúy Hoa ngủ trưa dậy, thấy hai chị em dâu mỗi người cầm một gói táo đỏ, vừa nhai vừa nói: “Táo đỏ này ngọt thật!”
“Đúng vậy, chị nói xem, em ăn xong có thể đẹp như em chồng chúng ta không?”
“Được lắm hai người! Thật dám ăn vụng!” Trương Thúy Hoa gầm lên một tiếng, định giơ tay cướp.
Hai người vội vàng che táo đỏ sau lưng, lớn tiếng nói: “Chị dâu đừng nói bậy, đây là em chồng cảm ơn em và chị dâu hai may quần áo cho Đại Bảo và Tiểu Bảo, cố ý mang đến tặng chúng em. Việc này mẹ chồng biết, đây là đồ riêng của chúng em, không tính là đồ chung.”
Trương Thúy Hoa:!!!
Biết thế này, lúc trước cô ấy đã đồng ý may quần áo cho Đại Bảo rồi. Quần áo trẻ con may đại vài đường là xong, táo đỏ ngon như vậy, sao lại không có phần của mình chứ!