“Xin một hai lần thì chồng có thể cho chị. Nhưng nếu xin nhiều hơn thì khó tránh khỏi anh ta sẽ có ý nghĩ, thậm chí còn trách chị tiêu tiền hoang phí. Chị nói xem, có phải như vậy không?”
Đúng là như vậy, khoảng thời gian Văn Cầm vừa về nước này, cô ta đã mua rất nhiều quần áo giày dép và cả kem dưỡng da. Nhưng cô ta không mua nổi nước hoa vì quá đắt và toàn là hàng nhập khẩu.
Mặc dù chồng cô ta, Cố Văn Lễ rất răm rắp nghe lời nhưng cũng không phải là chiều chuộng vô điều kiện. Cô ta thật sự không có nhiều trong tay, đến mức gần đây cô ta không dám đi đánh bài với chị Lưu hàng xóm nữa, vì cô ta đánh bài không giỏi, lúc nào cũng thua. Nếu thua nữa thì tháng này cô ta sẽ không có tiền mua quần áo mới mất.
Cô ta cũng không dám nói cho Cố Văn Lễ biết chuyện này, nếu anh ấy biết cô ta chơi đánh bài ở bên ngoài thua nhiều tiền như vậy thì chắc chắn sẽ cãi nhau to. Cô ta không sợ cãi nhau với chồng, chủ yếu là vì sợ ba chồng Cố Học Trung biết, ba chồng mắng thì mới đáng sợ.
Vân Thư quan sát kỹ biểu cảm trên mặt Văn Cầm, nắm chắc tâm lý của cô ta, rồi nói tiếp: “Phụ nữ chăm sóc bản thân rất tốn kém, chị xem tóc em này, còn cả làn da này nữa. Tiền em chi vào đây mỗi tháng đều lên đến mấy trăm đồng đây.”
Văn Cầm nhìn cô ta, nghĩ thầm chẳng trách trông cô ta lại xinh đẹp như vậy. Hóa ra đều đắp tiền lên, nếu cô đây cũng có thể bỏ ra mấy trăm đồng mỗi tháng để chăm sóc bản thân, chắc chắn cũng sẽ không kém Vân Thư.
“Nếu chị muốn tiết kiệm tiền, không chăm sóc bản thân cũng được, dù sao cũng không chết đói được nhưng chị cũng phải nghĩ xem. Phụ nữ chúng ta già nhanh hơn đàn ông nhiều, đến lúc đó, chị già nua xấu xí như bà lão.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play