Trước đây anh từng nghĩ đến chuyện Kiều Trân Trân là đặc vụ, cũng không muốn buông tay, bây giờ tình hình như vậy, mặc dù có chút kỳ lạ nhưng dù sao cũng tốt hơn là làm đặc vụ, như vậy anh cũng không cần phải đau khổ giằng xé, đấu tranh lựa chọn giữa tình yêu và niềm tin, ông trời đã rất thương anh rồi.
Tống Cẩn vô cùng trân trọng hôn Kiều Trân Trân một cái, thề thốt nói:
“Bí mật của em tuyệt đối không thể để người thứ hai biết, anh sẽ giữ bí mật cho em, em phải tin anh, anh tuyệt đối sẽ không hại em, vì vậy đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh, chúng ta là vợ chồng, là người một nhà.”
“Ừm, em tin anh, chúng ta là người một nhà, là người nhà thân thiết nhất.”
Sáu giờ tối, Tống Cẩn trả phòng, sau đó đưa Kiều Trân Trân đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, trưa hai người đều ăn khá no nên lúc này bụng vẫn chưa đói, mỗi người ăn một bát mì, rồi lên đường đến ga tàu.
Trên đường đi, Tống Cẩn đều nắm tay Kiều Trân Trân, ngay cả khi ăn cơm, cũng không buông ra, Kiều Trân Trân biết Tống Cẩn bây giờ không có cảm giác an toàn, chỉ có thể mặc kệ anh.
Lên tàu, rõ ràng họ mua một giường dưới và một giường giữa nhưng Tống Cẩn nhất quyết kéo tay Kiều Trân Trân, ngồi ở vị trí giường dưới, canh chừng Kiều Trân Trân ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT