Tầm nhìn ở tầng hai tốt, môi trường cũng tốt, còn cung cấp cả đồ ăn vặt như hạt dưa, lạc. Nghĩ đến việc bọn trẻ lần đầu tiên đi tàu, Kiều Trân Trân đã chi một đồng cho mỗi đứa lên tầng hai, tất nhiên cũng mua cho Lục Bình Sinh một vé tầng hai.
Lục Bình Sinh thấy không cần tốn kém như vậy, ông ở tầng một là được rồi. Tuy nhiên, Kiều Trân Trân kiên quyết, còn muốn làm phiền ông giúp trông trẻ, đừng để chúng nghịch ngợm ngã xuống biển, Lục Bình Sinh cũng đành lên theo.
Thiết Đản vừa lên đã chạy khắp nơi, nhìn khắp nơi, khiến Kiều Trân Trân phải hét lớn: “Kiều Kiến Thiên, cháu ngoan ngoãn cho cô, đừng chạy lung tung, cẩn thận ngã xuống biển! Kiến Nghiệp, cháu kéo nó lại cho cô.”
Kiều Trân Trân không ngờ trong số mấy đứa trẻ, đứa khiến cô lo lắng nhất lại là Thiết Đản lớn tuổi nhất. Mấy đứa khác thì rất ngoan, chỉ có Thiết Đản là nghịch ngợm nhất.
Tàu thủy phải đi khoảng hai tiếng, Kiều Trân Trân tìm một cái bàn ngồi xuống, lấy một ít hạt dưa, lạc miễn phí ở quầy bar. Cô lại lấy dưa chuột, cà chua mình mang theo, vừa ăn vừa ngắm gió biển, cũng khá thoải mái.
“Cô, cô xem bọn họ ăn gì kìa?” Thiết Đản chỉ vào bàn bên cạnh hỏi.
Chỉ thấy trên bàn bên kia bày hai đĩa đá bào đỏ vàng, hai cô bé đang dùng thìa múc chậm rãi ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play