Kiều Trân Trân ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng thầm kinh ngạc. anh hai Kiều bây giờ còn đâu dáng vẻ của một người nông dân chân lấm tay bùn, hoàn toàn giống như một nhân viên kinh doanh tinh anh trên thương trường, sự thay đổi này vừa nằm ngoài dự đoán vừa hợp tình hợp lý.
Con người tiếp xúc với nhiều thứ, mở rộng tầm mắt thì sẽ luôn có sự thay đổi.
Trước đây anh hai Kiều vẫn luôn cho rằng mình sẽ phải trồng trọt cả đời, nào có thể nghĩ đến một ngày nào đó có thể mở xưởng làm giám đốc. Còn có thể ngồi ăn cơm nói chuyện với một vị lãnh đạo lớn như Tô trấn trưởng, còn có thể đến Bắc Kinh xem Vạn Lý Trường Thành xem lễ thượng cờ, thậm chí còn nói một câu chào với người nước ngoài.
Đó là khi gặp ở hội chợ thương mại, Kiều Trân Trân đã dạy anh, khi chào người nước ngoài, không nói “Đồng chí, chào đồng chí” mà phải nói “Hi.”
Người nước ngoài đó nhìn thấy hộp quà tương ớt trong tay anh hai Kiều, muốn đến hỏi thăm, nói líu lo một tràng, anh hai Kiều không hiểu một chữ nào. Tuy nhiên, vẫn nhớ trả lời một câu “Hi”, sau đó đưa cho anh ta một tấm danh thiếp rồi cho qua.
Sau khi trở về trấn Trường Phong, anh hai Kiều như thể đột nhiên được khai thông kinh mạch. Không chỉ tâm trạng có sự thay đổi rõ rệt, mà hành động cũng tích cực chủ động hơn nhiều.
Ban ngày anh bận rộn ở xưởng, ngày nào cũng suy nghĩ xem làm thế nào để nâng cao hiệu suất, quản lý tinh gọn; tối về nhà lại miệt mài học tập, không chỉ đọc những cuốn sách Kiều Trân Trân mua cho anh mà anh còn chủ động đến hiệu sách mua sách về học.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT