Nào ngờ Vân Thư vừa dứt lời, Kiều Trân Trân đã dùng tiếng Anh lưu loát nói: “John, rất vui khi gặp anh. Ngoài ra, cô Vân, chúng ta không thân thiết lắm nên cô không hiểu tôi là bình thường nhưng cô lại mắc một lỗi không nghiêm túc. Sao cô lại thích đưa ra kết luận như vậy, bình thường làm việc cũng vậy sao?”
Kiều Trân Trân giả vờ rất lo lắng, quay sang Tống Cẩn, giọng điệu nũng nịu nói: “Ông xã, tiêu chuẩn tuyển dụng của các anh thấp quá rồi đấy? Sao người nào cũng có thể vào được vậy? Em thật lo cho đất nước, dù sao nghiên cứu khoa học rất tốn kém, một người như cô Vân thế này phải lãng phí bao nhiêu tiền của đất nước chứ!”
Tống Cẩn rất ít khi thấy Kiều Trân Trân nũng nịu như vậy, hơn nữa cô còn gọi mình là ông xã trước mặt người ngoài. Bình thường cô đều gọi là lão Tống, hoặc trực tiếp gọi là đồng chí Tống. Kiều Trân Trân như vậy khiến Tống Cẩn thích thú vô cùng.
Vợ yêu đương nhiên phải chiều chuộng. Tống Cẩn vội vàng thuận theo lời vợ, nói với Vân Thư: “Cô Vân, cái tật này của cô thực sự phải sửa rồi.”
Vân Thư:...
Lục Minh nghe vậy, liếc nhìn Kiều Trân Trân và Tống Cẩn với vẻ kinh ngạc. Trước đây anh ta ở cùng John, thường nghe anh ta kể về cô Kiều, nói cô là một người rất thông minh và xinh đẹp nhưng không ngờ người này lại là vợ của Tống Cẩn.
Lục Minh biết Tống Cẩn. Anh ta, Vân Thư và Tống Cẩn cùng lớn lên trong một khu tập thể, mặc dù không thân thiết lắm nhưng đều biết nhau, hồi nhỏ còn cùng nhau chơi bóng rổ ở sân bóng của khu tập thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT