Vân Thư ngồi bên cạnh, vò nát cả góc áo trong tay nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiềm chế của một nữ thần.
Cho đến khi xuống xe vào ga tàu, nghe Kiều Trân Trân cũng sẽ cùng về Bắc Kinh, Vân Thư hoàn toàn không nhịn được nữa, giọng điệu trở nên hơi gay gắt: “A Cẩn, đây là công việc! Bình thường anh đối với công việc luôn nghiêm túc, cẩn thận, sao lại cũng làm loạn thế này!
Trân Trân, em kém chị vài tuổi, lần này chị nhất định phải phê bình em, dù không nỡ cũng phải chú ý chừng mực, em không thể cản trở A Cẩn tiến bộ.”
Vân Thư cho rằng, chắc chắn là Kiều Trân Trân biết lần này mình đi công tác cùng Tống Cẩn nên ghen tuông, mới làm ầm ĩ đòi theo.
Kiều Trân Trân tức đến bật cười, cười lạnh một tiếng: “Chị hơn em vài tuổi, vậy thì em gọi chị một tiếng chị Vân.
Chị Vân, chị cũng làm nghiên cứu khoa học, thái độ nghiên cứu nghiêm túc, chị có không? Chị còn chưa hiểu rõ sự thật mà đã nói bậy bạ. Chị thấy em làm loạn bằng mắt nào, em cản trở Tống Cẩn tiến bộ ở chỗ nào?”
Vân Thư: Tôi thấy bằng cả hai mắt, ở cửa khu gia thuộc viện cô còn làm loạn cơ mà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT