Buổi chiều mà đến mua thịt, thường sẽ không mua được thịt, nếu không có người thân làm việc ở nhà máy chế biến thịt thì chuyến này của Kiều Trân Trân chắc chắn không công.
Dượng rể Lưu Nhất Đao vẫn cười tươi như hoa truyền đạt kinh nghiệm cho Kiều Trân Trân: “Trân Trân à, đây đều là người khác để lại cho người thân của mình, dượng nói một tiếng nên người ta mới nhường, lần sau nhớ đến vào buổi sáng, càng sớm càng tốt, dượng sẽ cắt cho cháu thịt mỡ ngon.”
“Cảm ơn dượng, vậy cháu sang ngày kia cháu đến, dượng nhớ để lại cho cháu một ít thịt ba chỉ ngon, đừng quá mỡ, ba phần mỡ là được, ngoài ra để lại cho cháu hai cái chân giò.”
Bây giờ có tiền, Kiều Trân Trân không muốn làm khổ mình, hơn nữa đồ đạc để trong kho không gian không lo bị hỏng, còn có mối quan hệ với Lưu Nhất Đao, không dùng thì phí.
Lưu Nhất Đao biết đứa cháu gái nhà vợ này vẫn luôn được cưng chiều lớn lên, chưa bao giờ xuống ruộng làm việc, hơn nữa ông ấy còn biết chồng của Kiều Trân Trân hiện tại không ở nhà, đi Bắc Kinh học đại học, dù sao lúc trước cậu là thủ khoa toàn tỉnh, báo chí còn đến tận nhà phỏng vấn.
Hiện tại nhà Kiều Trân Trân ngoài một chút tiền trợ cấp đại học của Tống Cẩn ra, hẳn là không có nguồn thu nhập nào khác, tiêu tiền nhiều như vậy, ước chừng chỉ có thể là do mẹ Kiều Trân Trân trợ cấp.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Lưu Nhất Đao đã thấy đau lòng thay mẹ Kiều, may mà không phải con gái mình, nếu không thật sự không nuôi nổi.
Kiều Trân Trân không quan tâm Lưu Nhất Đao nghĩ thế nào, bây giờ cô đang khổ sở đạp xe về nhà. Để giảm bớt gánh nặng, cô còn cất nhiều thứ vào trong không gian, nhưng dù vậy vẫn thấy rất mệt mỏi, hơn nữa đường làng gồ ghề, cao thấp không bằng phẳng, đạp xe rất mất sức, không biết đến bao giờ mới có thể lái ô tô, hoặc xe máy cũng được, than ôi!
Kiều Trân Trân đạp xe thẳng đến cửa nhà, vừa vào cửa cô đã uống một bát nước lọc lớn, sau đó nằm trên giường không nhúc nhích, thật sự là quá mệt.
Lúc này cũng gần năm giờ chiều, đúng là lúc các xã viên tan làm, rất nhiều người nhìn thấy Kiều Trân Trân đạp xe trở về, trên yên sau còn buộc một gói hàng rất lớn, mặc dù đã dùng vải che lại, nhưng đoán cũng biết là đồ tốt, cả thôn không tìm được ai tiêu tiền hơn Kiều Trân Trân.
Mặc dù Kiều Trân Trân là con gái của đội trưởng, nhưng ghen ghét làm người ta mù quáng, mọi người tuy không dám bàn tán trước mặt người nhà họ Kiều, nhưng sau lưng nói xấu không ít, dù sao lúc này không có hoạt động giải trí gì mấy, người trong thôn làng hễ cứ rảnh thích đi tám chuyện khắp nơi.
Kiều Trân Trân chính là đối tượng có chuyện để bàn tán hàng đầu, là tiểu hoa lưu lượng chính hiệu.