“Quý vị khán giả, trong khoảng thời gian chờ giám khảo chấm điểm thì chúng tôi cũng không thể để mọi người ngồi không như vậy được tôi đề nghị, mọi người có thể ngẫu hứng lên sân khấu biểu diễn một tiết mục. Tôi vừa mới xin lãnh đạo cơ sở và họ cũng đã đồng ý cho các đồng chí lên sân khấu biểu diễn tiết mục, giải thưởng mọi người có thể nhận được là một cái khăn tắm. Để tôi xem, ai là dũng sĩ đầu tiên, hoan nghênh mọi người giơ tay đăng ký, hoặc đề cử người bên cạnh mình cũng được.”
Tôn Điềm Điềm vừa dứt lời, thì trong hội trường đã xuất hiện những tiếng ồn ào, còn có không ít người lớn tiếng bảo Tôn Điềm Điềm tự mình lên trước.
Tôn Điềm Điềm thấy thế thì đương nhiên cũng hào phóng đồng ý, sau đó hát một bài “Anh hùng ca ngợi”. Vẻ ngoài của cô ta rất xinh đẹp, giọng hát lại ngọt ngào khi hát lại rất êm tai nên nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của tất cả mọi người, trong đó đa số đều là những nam đồng chí trẻ tuổi.
Chỉ là Kiều Trân Trân nghe xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhất là khi Tôn Điềm Điềm vừa hát vừa nhìn về phía cô, ánh mắt còn rất thâm tình nữa.
Bài hát “Anh hùng ca ngợi” này hẳn là đang thể hiện nỗi nhớ và ngưỡng mộ của em gái đối với anh trai đã qua đời của mình, sao cô ta còn hát ra một chút ý vị thâm tình khó tả, sau đó cô lại nhìn về phía Tống Cẩn bên cạnh, Kiều Trân Trân thoáng cái liền hiểu mọi chuyện đang xảy ra.
Kiều Trân Trân:...Miệng của cô thật sự muốn phun ra một chút mùi thơm mà!
Tôn Điềm Điềm hát xong, lại bắt đầu cho mọi người đăng ký lên sân khấu biểu diễn, sau đó không biết ai hô một câu “Để Kiều Trân Trân lên đi”, cũng không biết là vô tình hay cố ý vốn chỉ là một câu thuận miệng âm thanh cũng khá nhỏ, nhưng Tôn Điềm Điềm lập tức nghe thấy:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT