Kiều Trân Trân liếc nhìn cô ta một cách khinh thường, không chút khách khí trả lời: “Tôn Quế Hoa, cô cũng biết đạo lý không thể nói lung tung này được sao? Tôi thấy cô bình thường chẳng thèm giữ miệng chút nào, phun phân khắp nơi, tôi cũng lười để ý đến cô! Hơn nữa, cô có chứng cứ gì chứng minh Chu Lệ Phương không phải đặc vụ không? Hay là cô và cô ta là một nhóm, hai người các cô đều là đặc vụ?”
Tôn Quế Hoa bị lời nói của Kiều Trân Trân dọa cho nhảy dựng, bình thường cô ta và Chu Lệ Phương ở cùng một chỗ chỉ nói chuyện phiếm mà thôi nên tình cảm cũng không khắng khít gì cho lắm, cô ta mới không muốn vì Chu Lệ Phương mà mình bị lội vào vũng nước đục này.
Cuối cùng, Chu Lệ Phương bị Kiều Trân Trân kéo đến phòng bảo vệ.
Chuyện của Kiều Trân Trân và Chu Lệ Phương, tuy rằng Kiều Trân Trân nói rất nghiêm trọng, da hổ kéo rất lớn, nhưng rất rõ ràng đây chỉ là tranh cãi giữa hàng xóm láng giềng mà thôi. Loại chuyện này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ nên đưa đến bảo vệ khu phố xử lý là chuyện hợp lý.
Nhưng chuyện làm đặc vụ này thì lại không giống như thế, mặc kệ là thật hay giả, đều phải dựa theo trình tự điều tra cẩn thận một phen.
Chu Lệ Phương và Kiều Trân Trân làm bị cáo và nguyên cáo, tất cả đều bị đưa đi thẩm vấn, sau đó Kiều Trân Trân trở lại còn Chu Lệ Phương thì ở lại, điều này làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Ngay cả Tôn Quế Hoa trước tiên cũng phải phủi sạch quan hệ với cô ta: “Tôi và Chu Lệ Phương không quen biết gì cả, chỉ nói mấy câu mà thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play