Bóng đen khoác chiếc áo choàng giống như một bóng ma, lặng lẽ bước đi.

Bóng hắn kéo lê dài và hẹp lạ thường dưới ánh trăng.

Hắn rón rén đi tới bên cửa sổ của Lộc Yểu, đầu tiên là dựa vào cửa sổ nghe ngóng, sau đó lại thử nhìn trộm vào khe cửa sổ.

Từ hình thể nhìn ra được đối phương hẳn là một nam nhân thấp bé, hoặc một nữ tử trưởng thành.

Lệ Tri có một sự tự tin nhất định khi đối phó với hai loại người này.

Nàng nhét chiếc hầu bao đang thêu dở vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, đứng bật dậy, nhảy khỏi cửa sổ bị che một nửa rồi hét lớn:

“Đứng lại!”

Tên đó giật mình và suýt ngã nhào xuống đất.

Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, trước khi Lệ Tri bắt được, hắn bỏ chạy.

“Ngăn hắn lại!” Lệ Tri hét lớn.

Tất cả đèn trong Trường Thu Điện lần lượt được thắp sáng.

Hai nội thị đang trực khi nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nhưng vừa nhìn thấy quái nhân mặc áo choàng, cả hai đều đồng loạt dừng lại, chỉ trong tích tắc, quái nhân mặc áo choàng đã chạy vào hoa viên hậu viện.

Lệ Tri đuổi theo suốt quãng đường.

Tốc độ nàng rất nhanh, nhưng vẫn không thể theo kịp tên quái nhân trước mặt.

Rất nhanh Lệ Tri liền phát hiện ra lý do.

Tên quái nhân này rất quen thuộc với cấu tạo của Trường Thu Điện, hắn gần như là chạy thẳng mà không cần phải tốn tâm tư nhìn đường.

Sau khi rẽ vào một góc, tên đó đã biến mất trước mắt Lệ Tri.

Một cánh cửa nhỏ đổ nát đung đưa trước mặt nàng.

Lệ Tri không kịp suy nghĩ tại sao lại có một cánh cửa nhỏ ở đây, nàng không chút nghĩ ngợi lao ra ngoài.

Ngoài cửa nhỏ là một cung đường rộng rãi, cứ mười lăm bước lại có một ngọn đèn lồng khẽ nhấp nháy, quái nhân mặc áo choàng nếu muốn xuất cung thì chỉ có thể tiếp tục chạy trốn về phía bên trái.

Lệ Tri lập tức đuổi theo.

Quái nhân dường như cũng rất quen thuộc với những con đường trong cung.

Cung đường thông suốt tứ phía khiến Lệ Tri gặp rất nhiều khó khăn, may mắn thay, những ngọn núi mà Hắc Hỏa ra lệnh cho nàng chạy không phải là vô ích, thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Lệ Tri tụ lực lao lên, mãnh liệt tông vào quái nhân mặc áo choàng.

Một mùi hoa lan thoang thoảng xông vào mũi.

Chiếc mũ trên áo choàng rơi ra do va chạm, một mái tóc đen nhánh rơi xuống.

“Tên nào dám láo xược trên đường?!”

Một tiếng hét lạnh thấu xương, Cao Thiện mặc một thân trang phục nội thị cao cấp, xuất hiện ở cuối đường.

Phía sau hắn có hơn mười nội thị tay cầm đèn lồng, ánh đèn lập lòe chiếu vào những khuôn mặt thái giám tái nhợt, so với quái nhân nửa đêm xuất hiện dưới cửa sổ Lộc Yểu còn quỷ dị đáng sợ hơn.

Lợi dụng lúc Lệ Tri đang ngây người, tên quái nhân đụng vào đầu Lệ Tri.

Lệ Tri đề phòng đối phương có vũ khí, nhưng lại không đề phòng cái đầu cứng rắn của hắn. Nàng bị đụng đến choáng váng, ngay lúc nàng lảo đảo, hắn đã thoát khỏi xiềng xích của nàng rồi chạy vào con đường vắng khác.

Lúc nàng còn đang choáng váng thì những nội thị sau lưng Cao Thiện đã bao vây nàng.

Cao Thiện chậm rãi đi đến trước mặt Lệ Tri, giơ chiếc đèn lồng trong tay lên soi mặt nàng.

“ Lệ Cung Chính?” Môi mỏng của hắn phát ra một âm thanh lạnh lùng, “Đã muộn như vậy, ngươi còn ở trên đường làm gì?”

Lệ Tri cau mày thật chặt, xoa xoa cái trán đau đớn, mắt vẫn nhìn về hướng mà quái nhân biến mất.

Làm gì còn hình bóng của tên đó nữa?

Chỉ có hương hoa lan thoang thoảng trong đêm.

“Ta được Chiêu Nghi ra lệnh điều tra chuyện ma quái ở Trường Thu Điện, vừa rồi có một tên mặc áo choàng chạy trốn khỏi nơi đó, công công có thấy không?”

Cao Thiện liếc mắt nhìn đường đi vắng vẻ, sắc mặt bình tĩnh.

“Ta không tin vào quỷ thần.”

“… Đó là một người sống sờ sờ.” Lệ Tri cảm nhận được sự chế giễu của hắn, “Đó chính là người đã giở trò giả thần giả quỷ trong Trường Thu Điện, mới vừa rồi ta đã suýt nữa bắt được hắn.”

Cao Thiện dường như không quan tâm.

“Ta mặc kệ ngươi muốn bắt người hay bắt ma,” Hắn lạnh lùng nói, “Đây là hoàng cung, là nơi thiên tử nghỉ ngơi, nhất cử nhất động của Lệ Cung Chính đều phải cẩn thận mới phải. Nửa đêm gặp người tuyên truyền chuyện quỷ thần là không sáng suốt.”

Nếu là những cung nữ khác, khuôn mặt lạnh lùng như quan tài của Cao Thiện cũng đủ để khiến họ sợ hãi.

Nhưng Lệ Tri không như thế.

Nàng nói đâu vào đấy:

“Công công nếu như không tin, ngài có thể đi Trường Thu Điện hỏi một chút. Có mấy cung nhân nhìn thấy một quái nhân mặc áo choàng chạy xuyên qua đại điện, đi vào cung đường này.”

“Đã có người nhìn thấy, vì sao không có ai bắt tên khả nghi này lại?” Cao Thiện hỏi.

“Việc này…”

Câu hỏi này, Lệ Tri cũng muốn biết.

Tên lén lút kia võ công không cao, thậm chí còn không nhanh bằng nàng, tại sao sau bao nhiêu năm ám muội trong Trường Thu Điện vẫn chưa có ai bắt được hắn, vạch trần chân tướng của hắn?

Nàng chuyển chủ đề, nói: “Cao công công đêm khuya xuất hiện ở đây, Hoàng thượng có chuyện gì cần sao?”

Thái độ của Cao Thiện tốt hơn bình thường.

“ Đi chiếu ngục một chuyến, có một số việc phải làm.” Hắn nói, “ Lệ Cung Chính nếu như không có việc gì khác thì cũng không được ở lại nơi đây rồi.”

Tên quái nhân kia đã biến mất từ ​​​​lâu, Lệ Tri biết lần này đả thảo kinh sà rồi, đuổi theo cũng vô ích.

Nàng liền cáo lui trở lại Trường Thu Điện.

Đèn trong Trường Thu Điện sáng chưng, tất cả cung nhân đều bị đánh thức.

Lệ Tri đứng trong phòng ngủ chủ điện, báo cáo với Lộc Yểu những gì đã xảy ra tối nay.

Lộc Yểu ngồi trên giường La Hán, mặc một chiếc áo khoác do Xuân Mai đưa cho, dường như so với lần trước càng gầy gò hơn.

Đôi môi nàng tái nhợt không một chút máu, lắng nghe những lời của Lệ Tri như một con búp bê im lặng.

“… Cho nên,” Nàng nói, “Đích thật là có người đã giả thần giả quỷ, nhưng ngươi đã không bắt được hắn.”

“ Chiêu Nghi yên tâm, sau đêm nay, trong đầu nô tỳ đã có manh mối truy xét.” Lệ Tri nói, “ Chiêu Nghi sắc mặt tái nhợt như vậy, là do lo lắng chuyện này sao?”

“Ta còn có chuyện trong lòng cho nên ngủ không ngon.” Gọng nói Lộc Yểu yếu ớt, mang theo một sự tịch mịch khó hiểu.

Lần trước gặp mặt, Lệ Tri mặc dù cảm thấy thân thể Lộc Yểu còn chưa khôi phục, nhưng tinh thần lại tràn đầy sức sống.

Lúc này, nàng bỗng nhiên phát giác được một tia khác thường.

Từ khi họ gặp nhau, Lộc Yểu chưa từng gọi nàng là Lệ tỷ tỷ.

Nàng ấy luôn nói, “Ngươi”.

Từ “ngươi” này có thể là gọi nàng, cũng có thể là gọi bất kì kẻ nào khác.Không có gì đặc biệt.

Lệ Tri thử thăm dò: “Trong lòng Chiêu Nghi có ưu phiền, nếu muốn có thể nói cho nô tỳ biết, có lẽ nô tỳ sẽ có biện pháp.”

Lộc Yểu thở dài, nhìn vạt áo đã kết được phân nửa trên giường.

“Chiếc áo này ta kết được nửa tháng rồi, nhưng không hiểu sao nó bị bó lại, không kết được nữa”.

“Chiêu Nghi không bằng để nô tỳ thử một chút?”

“Ngươi làm đi.”

Sau khi Lộc Yểu gật đầu, Lệ Tri đi đến giường La Hán, nhặt chiếc áo gần hoàn thành của Lộc Yểu và nhanh chóng tìm được chỗ thắt nút.

Mặc dù nàng không giỏi may vá, nhưng nếu phá đi thì dễ hơn nhiều.

Nàng tập trung vào việc tháo gỡ nút thắt, trong đầu lại cầu mong chiếc hầu bao của mình sẽ không phải làm lại từ đầu.

Tháo ra xong, Lệ Tri đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Lộc Yểu nói nàng ấy không biết kết nút thế nào, nhưng như ý kết trong tay nàng rõ ràng là được kết bởi nhiều nút chết, nếu chỉ là vô tình, nàng ấy sẽ thắt nhiều nút chết như vậy sao?

Ngay khi nàng bắt đầu nghi ngờ, Lộc Yểu đã xuống giường.

Đôi giày ở dưới giường nhưng nàng ấy bỏ qua chúng và đi chân trần trên mặt đất.

“Ta đã nói rồi, khi chỉ có ta và ngươi, ngươi không cần gọi mình là nô tỳ.” Giọng Lộc Yểu yếu ớt, mơ hồ như Du Hồn, “Ngươi luôn tự xưng là nô tỳ, chỉ là có vài lần tự xưnglà ‘ta’… những lần đó ta thực sự rất vui.”

“Trong hậu cung, ta không có ai để tin tưởng ngoại trừ ngươi. Ta đã nghĩ chỉ có mình ngươi mới không hại ta, bởi vì ngươi là người duy nhất giúp ta khi ta khó khăn nhất.” Nàng nói, “…Ta thật khờ.”

“… Chiêu Nghi.”

Cổ họng Lệ Tri cuộn lên, nhưng nàng không thể nói gì thêm.

Trong tay nàng là một nút như ý kết bịc buộc chặt, trong tay Lộc Yểu là một thanh chủy thủ xuất hiện từ lúc nào không biết.

Mũi chủy thủ ấn vào dưới bụng của Lệ Tri.

“ Lệ tỷ tỷ,” Nàng nói, “ Ngươi có phải cũng nghĩ là ta rất ngu không?”

Nàng biết tại sao có quá nhiều nút chết như vậy rồi.

“ Hoàng Thượng đã nói với ngươi.” Lệ Tri nói.

“Ngươi giấu ta lâu như vậy, có phải là rất đắc ý không?” Lộc Yểu nhẹ giọng nói.

“…Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

“Như ý kết này,” Lộc Yểu nói, “Là ta đã kết nó cho ngươi trước cung yến đêm thất tịch đấy.”

Từng hạt châu trên như ý kết này đều do nàng vác cái bụng bự của mình đi Thượng Phục Cục chọn lựa.

Nàng từng thành kính quỳ gối trước cửa sổ tạ ơn trời, trong thâm cung lạnh lẽo đáng sợ lại có người đối tốt với nàng như tỷ muội.

Trong những ngày mất ngủ này, nàng trằn trọc trong phòng, hết lần này đến lần khác gặp ác mộng.

Đôi khi, nàng mơ thấy khi nàng trở về nhà, Lệ Tri sẽ ngàn dặm xa xôi đến thăm nàng, nàng sẽ nắm tay Lệ Tri, tự hào dẫn Lệ Tri đi thăm mọi ngóc ngách trong nhà.

Đôi khi, nàng mơ thấy mình biến thành một con bọ hoặc một con kiến, nhìn thấy Lệ Tri và Hoàng Đế đang thưởng thức những bức họa.

Nàng nghe Lệ Tri nói chuyện với Hoàng Đế:

“… Nữ nhi của An Huyện Kinh Học Tiến Sĩ tư thế đoan chính thanh nhã, hoàng thượng nghĩ sao?”

Hoàng Thượng không phân biệt hỉ nộ, nhìn nàng trong tranh cười, gật đầu nói:

“Không tồi.”

Giống như hắn vẽ nàng không mảnh vải che thân rồi tán thưởng.

Không tồi.

Chỉ hai chữ thôi, nhưng nó giống như núi Thái Sơn đè lên người nàng.

Còn có lúc, nàng rõ ràng mơ thấy mình trở về nhà, nhưng ngày hôm sau, xe ngựa đón nàng vào cung đã dừng lại trước cửa nhà.

Nàng khóc và hét lên, nhìn phụ mẫu mình bị đẩy xuống đất, còn nàng thì bị ép vào xe ngựa.

Hình ảnh sau đó xoay chuyển, nàng đang quỳ trong Tĩnh Lan Các, cung nữ Di Quý Phi đang tát nàng thật mạnh. Di Quý Phi nói, tội không liên đới tới người nhà, chỉ giết một mình nàng.

Sau đó, Lệ Tri đứng dậy.

Đừng cứu ta, nàng nói trong lòng.

Sau này biết sự thật, thà là nàng chết vào lúc đó còn hơn.

Cảnh trong mơ rốt cuộc chỉ là cảnh trong mơ.

Sau khi tỉnh mộng, nàng phải đối mặt với sự thật tàn khốc, còn phải lên kế hoạch cho tương lai của mình.

“Ta hỏi ngươi…” Lộc Yểu nghiến răng nghiến lợi nói ra câu hỏi của mình, “Tại sao lại là ta?”

Tại sao lại là nàng?

Nửa đêm tỉnh mộng, nàng bệnh nặng chưa lành, đã nôn ra máu.

Máu nhỏ giọt trên giường không đủ để diễn tả một phần trăm sự tức giận và đau đớn trong lòng nàng.

Lệ Tri siết chặt hai tay, nút thắt như ý trong tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay nàng.

Những sợi kim tuyến trang trí được kết thành hình thỏ con, nai con, còn có vải thiều và các loại trái cây nhiều màu sắc khác nhau. Lệ Tri gần như có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Lộc Yểu khi kết cái áo này.

“Trả lời ta đi!” Lộc Yểu nghiêm nghị thúc giục.

“Bởi vì…” Cổ họng Lệ Tri khô khốc, “Ngươi là người lớn nhất trong tất cả các bức họa.”

Câu trả lời của Lệ Tri vượt khỏi suy đoán của Lộc Yểu.

Dù Lộc Yểu có tưởng tượng như thế nào, nàng cũng không bao giờ nghĩ tới một đáp án như vậy.

Chỉ có một đáp án như vậy mới khiến cho hết thảy trở nên thuận lý thành chương.

Lộc Yểu vẫn bất động, ngay cả nước mắt cũng như đông cứng lại.

Trong điện có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có ánh nến vẫn tiếp tục chớp động trong yên tĩnh.

Lệ Tri đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nàng không đáng được Lộc Yểu tha thứ.

Bởi vì lúc này, nàng không có toàn tâm toàn ý hối cải, mà đang liếc nhìn thanh chủy thủ trong tay Lộc Yểu.

Nếu Lộc Yểu thực sự muốn giết nàng, nàng chỉ có thể đoạt đao đánh trả.

Nàng cũng muốn khi dễ Lộc Yểu giống như Tạ Thận Tòng, khi dễ Lộc Yểu tuổi còn nhỏ, thân thể suy yếu, lấy đi hy vọng trả thù cuối cùng của nàng ấy.

Cỡ nào xấu hổ, cỡ nào đáng ghét.

Nhưng mà, Lộc Yểu đã buông thanh chủy thủ xuống.

Chủy thủ rơi khỏi đôi bàn tay bất lực của nàng ấy, giống như một giọt mưa bất ngờ rơi xuống một ngày nắng, rơi xuống nền gạch trơn nhẵn.

Lộc Yểu xoay người, đi chân trần đến cửa sổ.

“Đó là một thanh chủy thủ không có lưỡi.” Nàng nói.

Nàng đứng bên cửa sổ, không quay lại nhìn Lệ Tri.

Bên cửa sổ có một bàn hoa, trên đó có một túi lục mẫu đơn quý giá, đây là đợt hoa đầu tiên nở trong hoa viên năm nay, những năm trước đều là dành cho Di Quý Phi, năm nay, Hoàng Thượng đặc biệt tặng nàng một túi hoa đầy ắp.

Nàng nhìn túi mẫu đơn bị nàng tùy tiện đặt trong góc, nghĩ đến tên nam nhân dối trá đáng ghê tởm kia, trong lòng nàng lại dâng lên cảm xúc muốn dời sông lấp biển.

Khi nàng định thần lại, lục mẫu đơn đã bị nàng bóp nát.

Lộc Yểu nhìn lòng bàn tay chật vật của mình, hạ quyết tâm, và quay sang nhìn Lệ Tri.

Hai người nhìn nhau, con ngươi Lộc Yểu so với trước kia càng đen và sáng hơn, trong đôi mắt đen nhánh của nàng cháy lên vẻ quyết tâm.

“Ta đã suy nghĩ thật lâu, ta muốn được phá hủy tên nam nhân kia bằng chính đôi tay của mình.”

“Sau khi chuyện thành công, ta muốn mạng của hắn, đây là ngươi nợ ta.”

“Ngươi đồng ý không?”

Lệ Tri chỉ có một câu trả lời.

Nghe nàng nói vậy, Lộc Yểu bật cười, hai hàng nước mắt lần lượt chảy dài trên má sau khi kìm nén đã lâu.

Chiếu rọi nụ cười của nàng ấy sáng hơn và mạnh mẽ hơn.

“Nếu như thế, ta sẽ tha thứ cho Lệ tỷ tỷ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play