Tạ Kính Đàn lảo đảo bước vào trắc điện, quỳ xuống nền gạch đen cứng ngắt. Đức Phi theo sau đi vào, nơm nớp lo sợ quỳ bên cạnh nhi tử.
“Phụ hoàng minh giám! Nhi tử tuyệt không đầu độc vào Tây Thi Nhũ!”
“Mang Tây Thi Nhũ tới đây!” Tạ Thận Tòng tức giận nói.
Nội thị vội vàng bưng Tây Thi Nhũ còn thừa đến, Cao Thiện đi vào trắc điện, lấy từ trong tay áo ra một cây trâm bạc dài.
Tạ Thận Tòng mặt nghiêm nghị chọc một cái vào Tây Thi Nhũ.
Tạ Kính Đàn nín thở nhìn chằm chằm vào cây trâm bạc trong tay Tạ Thận Tòng.
Một lúc sau, Tạ Thận Tòng lấy chiếc trâm bạc ra, phần đầu bị đen thui khiến Tạ Kính Đàn mở to mắt không thể tin được.
“Đồ hỗn trướng! Ngươi còn lời gì để nói nữa!” Tạ Thận Tòng giận dữ, ném trâm bạc đen kịt về phía Tạ Kính Đàn, “Mang đến ngự y xem xem đây là độc gì!”
Tạ Kính Đàn ngây ra như phỗng.
Cao Thiện tiếp nhận Tây Thi Nhũ, mặt không đổi sắc ra khỏi trắc điện.
Đức phi quỳ gối, ngăn trước mặt nhi tử còn chưa kịp phản ứng, khóc lóc minh giải: “Hoàng thượng! Việc vu oan hãm hại trong cung còn thiếu sao? Tây Thi Nhũ là lễ vật đã được chuẩn bị từ một tháng trước, đây là hiếu tâm của Đàn Nhi, hàng năm đều như vậy, chưa từng thay đổi! Hoàng thượng vì nhất thời tức giận mà hoa mắt, xin nhớ lại, Đàn nhi thường ngày kính yêu, mong mỏi ngài! Một hài tử lương thiện như vậy làm sao có thể làm chuyện này, làm sao có thể trong cung yến làm ra hành động giết cha như vậy?”
“Mong mỏi? Trẫm cảm thấy hắn chính là quá mong mỏi!” Tạ Thận Tòng chỉ vào Tạ Kính Đàn tức giận mắng: “Mong mỏi được ngồi trên long ỷ của trẫm!”
Tạ Kính Đàn cả kinh, đầu rạp xuống đất quỳ lạy Tạ Thận Tòng:
“Phụ hoàng! Nhi thần tuyệt đối không có ý này! Nếu nhi thần có ý đồ gì mưu hại phụ hoàng, nhi thần nguyện ý bị thiên lôi đánh xuống, vạn tiễn xuyên tâm!”
“Hoàng Thượng, Xin ngài cẩn thận ngẫm lại. Tây Thi Nhũ là do chính Đàn Nhi tự tay dâng lên. Nếu hắn hạ độc vào, chẳng phải là nói với tất cả các quần thần rằng hắn đã bất nhân giết cha, đại nghịch bất đạo sao? Đàn Nhi không có lý do gì để làm chuyện như vậy.” Đức phi cau mày, hai mắt đẫm lệ, “Thần thiếp biết hoàng thượng mất đi long tử, trong lòng vô cùng tức giận. Thần thiếp là hậu phi của ngài nên cũng cảm thấy đau lòng tiểu hoàng tử. Nhưng bản tính Đàn Nhi thuần lương, ngài đã mất đi một nhi tử rồi, chẳng lẽ vì kẻ gian hãm hại mà ngài muốn mất thêm một nhi tử nữa sao?”
“Mất đi nhi tử” mà Đức phi nhắc đến, vào lúc này, là đại diện cho đứa con chết non của Lộc Tiệp Dư.
Nhưng những chữ này vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều nghĩ đến một người khác.
Một người đã hóa thành xương trắng.
Cho dù không nhìn thấy sắc mặt đại biến của Tạ Kính Đàn, nhưng trong lòng Đức Phi vẫn lộp bộp một tiếng, nhận ra mình đã giẫm lên vảy ngược của Hoàng đế.
Tạ Thận Tòng sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, lồng ngực phập phồng mưa to sóng lớn, cuồn cuộn dâng trào, hai tay hơi lộ ra ở ống tay áo nắm chặt rồi buông ra, lặp đi lặp lại, giống như đang cố gắng bắt lấy một cái gì đó.
“Ý của ngươi là, trẫm bị kẻ phản bội lừa gạt, lần lượt giết chết thân tử của chính mình sao?!”
Tất cả can đảm của Đức Phi đều vỡ vụn, ngay cả động tác quỳ lạy cũng bắt đầu run rẩy.
“Hoàng Thượng, thần thiếp không có ý này...”
“Không phải ý này thì là ý gì?!” Tạ Thận Tòng chộp lấy tách trà bên cạnh ném về phía Đức Phi.
Tạ Kính Đàn vô thức che trước mặt Đức phi, chén trà vỡ thành từng mảnh trên người hắn.
Cơn thịnh nộ của Đế Vương vẫn còn như lôi đình.
Trong nháy mắt, trong ngoài trắc điện đều quỳ xuống, chỉ có Tạ Thận Tòng tức giận đứng nguyên tại chỗ.
“Người đâu! Giam Kính Vương vào Tông Nhân Phủ, Cung Chính Cung Chính Ti ở nơi nào?!”
Lệ Tri lập tức từ ngoài điện bước vào, phúc thân hành lễ.
“Cung Chính Cung Chính Ti bái kiến Hoàng Thượng.”
“Trong hậu cung đã xảy ra chuyện ác liệt như vậy, trẫm lệnh ngươi phối hợp với Đại Lý Tự và Hình Bộ cùng nhau điều tra vụ án! Cao Thiện…”
Cao Thiện tiến lên một bước, chắp tay nói: “Cao Thiện nghe lệnh.”
Trong đám người, chỉ có Cao Thiện là thần sắc không thay đổi, bình tĩnh tự nhiên.
“Trẫm lệnh cho ngươi thay trẫm tìm ra chân tướng vụ án này, đem hung thủ chân chính ra trừng trị!”
Cao Thiện cúi đầu nghe lệnh.
Lệ Tri ngước mắt lên, từ khóe mắt nhìn về phía Lộc Yểu.
Khuôn mặt của nàng ấy nhợt nhạt không một tia huyết sắc, nhưng đôi mắt trẻ thơ đang chuyển động đó lấp lánh những giọt nước mắt chứa đầy quyết tâm, quyết tâm không bao giờ quay đầu lại cho đến khi nàng ấy đạt được mục đích của mình…
Nó khiến Lệ Tri cảm thấy đau nhức không thôi.
Tiệc thất tịch, màn máu đổ xuống.
Tạ Thận Tòng ở lại trắc điện làm bạn với Lộc Tiệp Dư vừa mới mất con. Còn Lệ Tri thì lập tức hợp tác với Đại Lý Tự và Hình Bộ điều động cung nhân có liên quan thẩm vấn từng người một.
Chủ thẩm chính là Tạ Lan Tư và Hình Bộ Thượng Thư. Còn Lệ Tri tuy là Cung Chính Cung Chính Ti, nhưng trước mặt Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng Thư thì nàng cũng chỉ là một cung nữ mà thôi. Nhất định chỉ được đóng vai phụ.
Lộc Yểu không cho nàng tham gia vào kế hoạch, có lẽ là vì không muốn nàng lo lắng, cũng có thể là sợ nàng ngăn cản…việc đã đến nước này, có xoắn xuýt cũng vô nghĩa.
Điều quan trọng là nếu Lộc Yểu đã hy sinh, vậy kế hoạch không được phép thất bại.
Trong suốt bữa tiệc, chỉ có lúc Tây Thi Nhũ được đưa lên bàn thì Lộc Yểu mới có cơ hội hạ độc.
Nhưng lúc đó tất cả mọi người đều chú ý đến nàng ấy, làm sao nàng ấy có thể lén hạ độc vào Tây Thi Nhũ một cách thần không biết quỷ không hay như vậy?
Lệ Tri lơ đãng dự thính cuộc thẩm vấn của Đại Lý Tự và Hình Bộ, đột nhiên nàng thông suốt mọi việc.
Là cái thìa!
Đó là cái thìa riêng của Lộc Yểu.
Nàng ấy đổ chất độc vào thìa của mình, và khi nàng ấy ăn Tây Thi Nhũ, nàng ấy đã âm thầm đổ chất độc vào Tây Thi Nhũ.
“Khi tất cả kết thúc, hãy đưa ta về nhà.”
Giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết của Lộc Yểu vang vọng bên tai Lệ Tri.
Nàng không thể để sự hy sinh của Lộc Yểu thành vô ích.
“Kính Vương thế lớn, quyền nghiêng triều dã, những người này đều sợ thế lực của Kính Vương, nếu không bị dụng hình làm sao có thể nói ra sự thật?” Lệ Tri nói.
Lời nói đột ngột của Lệ Tri khiến Tạ Lan Tư và hình bộ thượng thư đều nhìn nàng.
Tạ Lan Tư, trên danh nghĩa là phe Phượng Vương.
Còn Hình bộ thượng thư, mọi người cũng biết là phe của Phượng Vương.
Ở đây chỉ có Cao Thiện là lập trường mơ hồ, luôn là tâm phúc của Đế Vương.
Chính vì kiêng kị Cao Thiện, cho nên hình bộ thượng thư đến giờ vẫn chưa “ tra xét ” gì. Sợ bị thành phần có ý đồ xấu buột tội, vu oan giá hoạ, vậy mũ cánh chuồn của hắn sẽ khó giữ.
“Chuyện này… bọn họ đều là nhân chứng, không phải nghi phạm, như vậy sẽ không tốt?” Hình bộ thượng thư giả vờ giả vịt, buồn rầu nói, con mắt lại lặng lẽ liếc nhìn Cao Thiện.
“Tra hỏi cả đêm, thật sự không có thu hoạch gì.” Tạ Lan Tư thêm lửa, “Cao công công nghĩ thế nào?”
Trong bóng tối của phòng giam, sắc mặt Cao Thiện mặc quan phục nội thị gần như không thể nhìn thấy.
Sau một hồi im lặng, giọng nói lạnh lùng và u ám của Cao Thiện từ trong bóng tối truyền đến.
“Nếu bọn họ không nói gì, Trương tiên sinh làm sao biết trong số nhân chứng không có kẻ tình nghi?”
Bốn người đã đạt được thỏa thuận, liền thêm nghiêm hình vào quá trình thẩm vấn.
Lệ Tri biết Kính Vương thực sự không phải là người hạ độc, cho nên nhất định phải tạo ra một khẩu cung đem điểm đáng ngờ bỏ lên người Kính Vương.
Điểm đáng ngờ chưa chắc thành công, nhưng đương kim Hoàng Đế cũng không phải là một người khoan dung độ lượng.
Điểm đáng ngờ, đủ để hoạch tội.
Vào lúc bình minh, sự tình cuối cùng cũng có tiến triển.
Sau khi bị nghiêm hình bức cung, có người thừa nhận đã trông thấy thần sắc Tạ Kính Đàn khẩn trương, nhiều lần kiểm tra tình trạng của món ăn.
Chỉ một điều này là đủ, lời khai mơ hồ này, cùng với những lời khai khác, được sắp xếp thành một tập và gửi đến Tử Vi Cung.
Không có chứng cứ chứng minh Tạ Kính Đàn hạ độc, cũng không có chứng cứ chứng minh Tạ Kính Đàn không hạ độc.
Khi Lệ Tri và Tạ Lan Tư bước ra khỏi lao ngục Cung Chính Ti, bầu trời đã lờ mờ sáng, nhưng bóng tối vẫn bao trùm bốn phương tám hướng, ánh sáng yếu ớt dường như bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Họ đều biết kết quả sẽ ra sao.
…
Vào ngày thứ hai sau cung yến Thất Tịch, ánh sáng cuối ngày dần dần tắt.
Bóng tối lại ập về, dần bao phủ cả bầu trời.
Cung điện nặng nề, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, giống như đi trên băng mỏng.
Trong Tử Vi Cung, Tạ Thận Tòng chưa hề đọc hồ sơ do Đại Lý Tự và Hình Bộ đưa lên. Hắn thả câu vẽ tranh, cùng cung nữ chơi đùa, muốn quên đi mớ hỗn độn trên bàn.
Thân tình phụ tử và lòng nghi kỵ của đế vương thay phiên nhau chiếm cao điểm trong lòng hắn.
Đứa con Kính Vương này. Ngay trước cung yến Thất Tịch, hắn nghĩ rằng mình hiểu rất rõ, mặc dù Kính Vương dã tâm bừng bừng, nhưng hắn không có gan làm những việc đại nghịch bất đạo, sau khi lão đại chết, hắn nâng đỡ Kính Vương thượng vị, một là làm hòn đá mài dao cho Phượng Vương, hai là để tạo thế cân bằng với Phượng Vương.
Hình ảnh một đứa con độc đại, hắn không muốn nhìn thấy nữa.
Về sau, Phượng Vương lâm vào thế yếu, thế cân bằng sắp bị phá vỡ, vừa vặn Minh Nguyệt Tháp đại thắng, hắn liền triệu hồi Tạ Lan Tư từ biên cương trở về, tham gia phong ba đoạt đích này.
Vốn tưởng rằng ít nhất sẽ ổn định năm năm, nhưng ai ngờ sóng gió cứ liên tiếp nổi lên, dường như có điều gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn…
Tạ Thận Tòng tâm phiền ý loạn, khi định thần lại, họa quyển trên bàn đã dính một giọt mực đen nhánh.
Hắn ta đột nhiên tức giận, lật đổ bút, mực, giấy và nghiên mực trên bàn.
Trong ngự thư phòng là một mảnh hỗn độn.
Cao Thiện trầm mặc không nói, đứng ở một bên, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, giống như cái bóng của Tạ Thận Tòng.
Một lúc lâu sau, Tạ Thận Tòng lấy lại bình tĩnh, hắn đứng dậy nói:
“Cùng trẫm đi Tông Nhân Phủ.”
Cao Thiện nghe lệnh, chuẩn bị xe ngựa, trước khi mặt trời lặn hẳn, Tạ Thận Tòng bước vào lao ngục yên tĩnh của Tông Nhân Phủ.
Tạ Kính Đàn là tù nhân duy nhất trong Tông Nhân Phủ to lớn này.
Khi Tạ Thận Tòng đứng bên ngoài phòng giam, một lúc lâu sau Tạ Kính Đàn vẫn chưa định thần lại, khi hắn ý thức được Hoàng thượng đích thân tới, Tạ Kính Đàn đột nhiên òa khóc, nhào tới cửa nhà lao, la lên:
“Phụ hoàng, ngài rốt cuộc đã nguyện ý tin tưởng nhi tử sao?”
Kính Vương người từng cao cao tại thượng, hôm nay biến thành chủ nhân của phòng giam, mặc dù trên người vẫn mặc văn bào có hoa văn Long Vân, nhưng tinh thần của hắn đã hoàn toàn suy sụp.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, Tạ Thận Tòng cảm thấy rất phức tạp.
“Hôm nay Trẫm tới đây nhìn ngươi lần cuối.” Tạ Thận Tòng nói.
Tạ Kính Đàn sững người tại chỗ, như nghe không hiểu, nước mắt ngơ ngác chảy xuống.
Tạ Thận Tòng nói: “Trẫm biết có lẽ ngươi bị người khác hãm hại, nhưng đó cũng là bởi vì ngươi cây to đón gió, đã thành cái đích cho mọi người nhắm vào. Nếu ngươi thanh thản ổn định làm một Hiền Vương, thì làm sao có thể luân lạc tới một bước này?”
“Phụ hoàng, Nhi thần đối với ngài một mảnh trung tâm! Nhi thần chưa bao giờ nghĩ đến việc đi quá giới hạn!” Tạ Kính Đàn đau khổ giải thích.
“Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, ngươi vì tư lợi kết bè kết cánh trong triều, trong ngoài cấu kết, cuối cùng là bởi vì trẫm quá dung túng mà ngươi mới đi đến bước này.” Tạ Thận Tòng nói: ” Vì vậy, tử tội liền miễn. Trẫm sẽ tước bỏ phong hào của ngươi, tìm cho ngươi một nơi an toàn để sống hết phần đời còn lại…”
“ Phụ hoàng muốn phế ta thành thường dân sao?!” Tạ Kính Đàn mở to hai mắt đẫm lệ, trên mặt tràn đầy không thể tin được, đôi môi và bàn tay đều run rẩy.
Tạ Thận Tòng không bác bỏ lời hắn nói.
Tạ Kính Đàn không thể tin được nhìn Tạ Thận Tòng một thân minh hoàng, được nội thị vây quanh giống như nhật nguyệt.
Thần sắc cao cao tại thượng, ra vẻ thương xót của hắn, triệt để khiến Tạ Kính Đàn mất đi lý trí.
“Ha ha… ha ha…”
Tạ Thận Tòng cau mày: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta tự cười mình quá ngu xuẩn!” Khuôn mặt Tạ Kính Đàn trắng bệch bi thống cùng phẫn nộ đan vào nhau, nước mắt lăn dài trên mặt khiến nụ cười của hắn trở nên quỷ dị lạ thường, “ Chân tướng trong mắt phụ hoàng không hề quan trọng! Phụ hoàng quyết tâm muốn tá ma giết lừa(*), nâng cửu đệ lên ngôi thì nhi tử làm được gì?”
(*) tá ma giết lừa: đồng nghĩa với qua cầu rút ván.
Sắc mặt của Tạ Thận Tòng đã thay đổi, nhưng Tạ Kính Đàn vẫn còn nói tiếp.
“Thật nực cười khi đại ca gặp nạn ta lại không chìa tay ra giúp đỡ, thật tình không biết rằng mình sẽ là người tiếp theo bị biến thành thịt! Hóa ra ta vẫn chưa hiểu hết đạo lý môi hở răng lạnh!”
“Câm miệng!” Tạ Thận Tòng cả giận.
“Nhi tử không có cái tâm thánh nhân như đại ca. Nhi tử làm không được việc thúc thủ chịu trói! Nhi tử hối hận, nhi tử hận… Nhi tử hận chính mình đi lên con đường cũ của đại ca, nhưng phụ hoàng cũng đừng quá yên tâm.” Tạ Kính Đàn nước mắt giàn giụa trên mặt, cười lạnh nói, “Hôm nay đã không có ai giúp phụ hoàng duy trì sự cân bằng. Ai biết được, Cửu đệ có phải là người tiếp theo lên thớt hay không?”
“Ngươi, ngươi đáng chết! Đại nghịch bất đạo, không biết ăn năn hối cải! Súc sinh!” Tạ Thận Tòng tức giận mắng: “Đã như vậy, cũng không cần tìm địa phương khác giam cầm ngươi nữa, ngươi cứ thối rữa chết trong phòng giam này đi! Coi như đây là tình nghĩa cuối cùng trẫm cho ngươi!”
Mặt Tạ Thận Tòng xanh mét, phẩy tay áo bỏ đi.
Khi tiếng bước chân hỗn loạn hoàn toàn biến mất, Tạ Kính Đàn mới giống như vừa tỉnh dậy khỏi mộng, ngã người xuống đống rơm khô.
Mặt hắn giàn giụa nước mắt, vẻ mặt tê dại, tâm như tro tàn.
Một dòng nước mắt mới lăn dài trên khuôn mặt hắn.
“Mười tám năm trong tích tắc, nhân sinh như mộng…”
Trong phòng giam tăm tối, những tiếng thì thào lầm bầm của hắn vang lên.
“Tính toán tường tận…”
Tia nắng duy nhất lọt qua khung cửa sổ hẹp cũng chìm trong bóng tối.
Hình bóng của Tạ Kính Đàn bị bóng tối nhấn chìm.
Chỉ có tiếng cười như du hồn vang vọng trong lao ngục lạnh lẽo.
“Sẽ thành…”
“Công dã tràng…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT